“Lê! Nhật! Linh!” Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi.
Cô chính là Lê Nhật Linh!
Ngay từ sáng sớm hôm đó cô đã nhận ra mình, nhưng không nói cho mình biết thân phận của cô, cứ thế coi hắn như một con khỉ xiếc?
Nhớ lại những ngày vừa qua mình nhiều lần bày tỏ hứng thú đối với cô, sắc mặt Lâm Quân trong nháy mắt âm trầm vô cùng.
Không biết dũng khí từ đâu tới, Lê Nhật Linh đẩy hản ra, trốn sau lưng Hạ Lan Châu, miệng há hốc thở hổn hển.
Ánh mắt mới vừa rồi của Lâm Quân, cùng với ánh mắt đêm đó của hắn vào ba năm trước giống nhau như đúc… Cô không chỉ một lần cho răng, hẳn muốn giết mình.
Hạ Lan Châu đầu óc mơ hồ, hồi lâu mới chợt kêu lớn lên ngạc niên, “Nhật Linh, chồng cậu, chồng cậu lại… không quen biết cậu à? !”
Lâm Quân sải chân vài bước lên trên, vượt qua Hạ Lan Châu, đi tới bên cạnh Lê Nhật Linh.
Cánh tay dài duỗi ra một cái, lập tứckhoác chặt vào hông cô, tức giận lôi cô vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bên trong kín như hũ nút, chỉ có hai ngườibọn họ.
Cánh tay Lâm Quân vẫn ôm ngang hông cô không hề buông lỏng, ngược lại còn dùng sức mạnh hơn ban nấy, cũng không biết là muốn siết chết cô, hay là muốn khảm chặt cô vào trong thân thể mình.
Lồng ngực người đàn ông nóng bỏng, dù cách một lớp vải vãnthấm xuyên qua thân thể cô, Lê Nhật Linh đã sử dụng hết sức lực toàn thân, mới từ từgiấy giụa thoát ra khỏi ngực hẳn.
Cô kiệt sức đứng ở một góc thang máy, hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt sắc bén cứng rắn khóa chặt thân thểyểu điệu của cô, Lâm Quân trầm trầm mở miệng, “Lê Nhật Linh, rốt cuộc côđang chơi trò gì?
Ba năm trước cô giở trò bỏ thuốc vào rượu ép tôi phải cưới cô làm vợ, ba năm sau lại muốn dùng chiêu này để duy trì cuộchôn nhân không thể nào tiếp tục này sao?”
Ba năm trước bỏ thuốc hản, khiến hẳn leo lên giường cô.
Ba năm sau, lại chơi thêm mộttrò lừa bịp mới, tâm cơ người đàn bà này rốt cuộc là sâu đến mức nào.
Đầu ngón tay lạnh như băng của hản niết lên trên mặt cô, “Uổng cho một gương mặt xinh đẹp như vậy, vậy mà chỉ biết dùng để lả lơi quyến rũ đàn ông.”
“Đồ thần kinh” Lê Nhật Linh gạttay hẳn ra, không thể nhịn được nữa cãi lại, “Tự anh làm mấy chuyện cưỡng bức người khác cũng có thể đổ lên người tôi sao? Đêm đó tôi trở về nước, là mẹ anh nói cho tôi biết sau này thì ở trong căn phòng đó, tôi làm sao biết đó là phòng của anh! Hơn nữa, đêm hôm đó, anh để cho tôi mở miệng nói chuyện sao? ! Anh có cho tôi cơ hội nói chuyện sao? Hả?”
“Rồi sau đó ?” Lâm Quân cắn răng hỏi, “Cô có bao nhiêu cơ hội để nói, tại sao không nói?”
Lê Nhật Linh chống trả ánh mặt đen tăm tối của hẳn, hỏi ngược lại: “Ờ được, để tôi nói trước mặt anh rằng, người anh ngủ cùng chính là vợ anh,người anh trêu đùa cũng là vợ anh, sau đó để cho anh nổi khùng chỉ hận không thể lột da tôi giống như bây giờ sao?”
Lâm Quân ngưng mắt nhìn gò má trắng nõn như ngọc đang đỏ ửng vì giận, tựa hồ là đang suy nghĩ lời nói này nên tin hay không nên tin.
Lê Nhật Linh mím môi, ổn định tâm thần, “Tôi biết anh còn đang hoài nghỉ, nhưng tôi không cần anh chịu trách nhiệm cuộc đời tôi.”
Hản hé mắt, “Cô chắc chẳn, những gì cô làm bây giờ hết thảy đều không phải muốn duy trì cuộc hôn nhân này?”
“Tôi không hề muốn duy trì cuộc hôn nhân này. Lê Nhật Linh dứt khoát nói chắc như đỉnh đóng cột.
Lâm Quân ánh mắt ảm đạm, lại nghe cô nói, “Nếu anh không tin, chúng ta ly hôn.”
“Ly hôn?”
“Đúng, chúng ta ly hôn.” Dù sao cuộc hôn nhân này chúng ta đều không ai muốn, vậy cần gì phải dây dưa không trả tự do cho nhau?
“Giấy tờ anh gửi đến tôi đã lấy xem, trở về tôi liền ký tênvào gửi ngay tới!”cho anh Nghe được lời cô, lại cẩn thận nhìn kỹkhuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, dáng vẻ kia không giống như đang nói láo.
Trong lòng Lâm Quân cảm thấy khó hiểu, tự dưng nhói lên một cái, người đàn bà này thật sựmuốn ly hônnhư vậy?
Hẳn trầm mặt, cười lạnh, “Lê Nhật Linh, cô giỏi lắm!”
Lê Nhật Linh khó hiểu rùng mình, cô rụt cổ một cái, luôn cảm thấy ánh mắt kia của hẳn giống như là muốn nuốt sống mình, chẳng phải rõ ràng hẳn cũng muốn ly hôn không đúng sao?
Cửa thang máy “Ting” một tiếng mở ra, Lê Nhật Linh chạy ra ngoài như chạy trốn.
Lâm Quân từ từ đi đi ra ngoài.
Hà Dĩ Phong đang tìm hẳn từ nấy đến giờ, lập tức tiến lên đón: “Sao cậulại chạy đến tâng này hả, không phải nhờ cậu giúp tớ coi chừng Lý Thanh Lộ một chút sao?”
Lâm Quân trầm mặt không đáp lại.
Không biết bao lâu, hän mới chậm rãi mở miệng, “Hà Dĩ Phong, tớ thật sự giống như lại bị đùa bốn”
“Ai dám đùa bốn cậu?”
“Lê Nhật Linh” Hản cơ hồ là rít ra ba chữ từ trong kế răng.
Hà Dĩ Phong ngơ ngơ ngác ngác hỏi ngược lại, “Cậu không phải vừa nói, vừa rồi cậu nhìn thấy Lê Nhật Linh?”
Lâm Quân trầm trầm mở miệng, “Đúng, không chỉ có như vậy, người đàn bà trong phòng tớổêm đó, cũng là cô ấy.”
Hà Dĩ Phong ngừng một lát, ‘Mẹ nó chứ cậu không nhận ra được vợ mình?”
“Tớ chỉ duy nhất gặp cô một lần vào ba năm trước, lại còn bị bỏ thuốc. Con mẹ nó chứ hỏi làm sao tớ nhớ cho được hả”
“Sau khi kết hôn, cậu lại hoàn toànkhông chút hứng thú đi tìm hiểu một chút về vợ mình hả?” Hà Dĩ Phong cảm thấy, mỗi một người đàn bà đều đáng được đi sâu vào nghiên cứu một chút.
Giọng Lâm Quân u ám ủ rũ, “Chẳng lẽ, tôi còn phải đi tìm hiểu mùi vị thuốc mà cô ta bỏ vào ly rượu của tôi nữa à?”
“Điều này cũng đúng…”
“Lê Nhật Linh nói cô ta muốn ly hôn.” Lâm Quân nhếch môi, ánh mắt hầm hầm đằng đăng sát khí, “Cô đừng mơ.”
“Nhưng không phải cậu cũng muốn ly hôn sao?” Hà Dĩ Phong cảm thấy mình đoán không ra tâm tư Lâm Quân nữa rồi.
“Cô muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn, cô há chẳng phải quá bá đạo muốn gì được nấy rồi?” Hắn chăm chú nhìn, cô nếu là vợ hắn, chuyện ly hôn, thế nào cũng phải chờ đem thực hiện xong nghĩa vụ vợ chồng rồi hãy nói.
Ít nhất, đối với con người cô hẳn vẫn còn cảm thấy rất hứng thú…