Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 968





Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân đang ứng phó với đám đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn về phía cô mỉm cười.





“Không sao, chúng ta cùng nghĩ cách để vẹn cả đôi đường.”





“Tại sao không để em gái con tiếp quản công ty?”





Lê Nhật Linh lại liếc nhìn xung quanh một lượt không hề thấy bóng dáng của Hạ Linh, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải do mình xuất hiện, tất cả những thứ này bây giờ đều thuộc về cô ấy.





“Mặc dù Hạ Linh không phải là con gái ruột của cha, nhưng cha luôn coi con bé như con gái ruột của mình.





Cách đây một thời gian, vụ việc của .Jackson xảy ra cha mới nhận ra răng Hạ Linh bây giờ hoàn toàn không có năng lực đó.”





“Chủ tịch Lê, chúc mừng ông! Cuối cùng cũng tìm được con gái rồi.” Việc Lê Vân Hàng tìm con gái ruột không phải là bí mật nên ai có quan tâm cũng sẽ đều biết một chút “Ôi, chào chủ tịch Trương”





Lê Vân Hàng nâng sâm panh trong tay lên chạm vào ly của người đàn ông họ Trương, nụ cười nịnh nọt trên mặt ông ta vẫn luôn hướng về phía Lê Nhật Linh khiến người ta rất khó chịu.





Lê Vân Hàng nhìn ra điểm lạ, nghiêng người hỏi cô: “Lâm Quân đâu con?”





“Bên kia ạ.”





“Được rồi, ở đây để cha nói chuyện. Con đi tìm nó đi.”





Lê Vân Hàng cười đẩy Nhật Linh ra.





“Sao lại qua đây rồi?” Lâm Quân nhìn thấy Nhật Linh đi về phía mình liền vội vàng bước tới đứng bên cạnh, anh choàng tay qua eo cô giống như đang tuyên cha chủ quyền.





Lê Nhật Linh vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng đêm nay sau khi ăn vận chỉnh tề cô còn diễm lệ hơn, dù ở bên cô đã lâu nhưng anh vẫn không khỏi rung động, huống chỉ là người đàn ông khác?





“Cha kêu em qua đây trước, không phải em muốn đến đâu nhé” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giống như đang cố ý kích thích Lâm Quân.





“Em còn muốn đi chỗ nào nữa? Anh chiều em quá nên em hư đúng không?” Lâm Quân thấp giọng, cúi đầu đặt môi lên bên tai cô, tư thế và lời nói đều vô cùng mờ ám..





Hai má của cô đỏ lên không thể giải thích được vì sự tiếp cận đột ngột của Lâm Quân, cả hai tai cũng đỏ dần lên giống như người thiếu nữ chưa trải sự đời, dáng vẻ e ấp thẹn thùng khiến môi Lâm Quân cong lên một đường thỏa mãn.





Người phụ nữ nhỏ bé này, cử chỉ của cô đẹp như một bức tranh vẽ, khiến anh không khỏi muốn giấu ngay cô đi không cho kẻ khác dòm ngó.





Lâm Quân nắm tay Nhật Linh, chỉnh lại cà vạt rôi đưa cô qua chỗ khác chào khách, hai người đi bên nhau rất hợp, không khỏi khiến người ta cảm thán quả là một cặp trời sinh.





Về phía Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt chẳng mấy khi đi tiệc, bàn tiệc đầy ắp thức ăn khiến cô vui đến nỗi không thể rời bước, Hà Dĩ Phong đứng bên cô ấy nâng ly sâm panh một cách lịch lãm nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.





Phong cách ăn uống của Lê Minh Nguyệt rất dễ thương khiến người ta nhìn một cái là lên cơn thèm ăn ngay được, Hà Dĩ Phong khẽ nhếch môi trong vô thức.





“Dĩ Phong! Dĩ Phong! Mau giúp em cầm miếng bánh này với!” Lê Minh Nguyệt miệng đầy thức ăn, hai má phồng lên, đến nói cũng còn không rõ lời.





Hà Dĩ Phong không khỏi cong môi, nhưng vẫn cầm lấy miếng bánh trong tay cô, giả bộ chán ghét: “Minh Nguyệt, em nhìn em xem, bụng lòi cả mỡ rồi vẫn còn ăn được!”





“Ớ?!” Lê Minh Nguyệt giật mình đặt chiếc bánh xuống, đưa tay sờ bụng, bĩu môi phản bác lại anh: “Mỡ đâu mà mỡi Nói xong cô liền nhận ra Hà Dĩ Phong đang trêu chọc mình, cô mở to mắt: “Anh dám chê tôi béo à!”





“Tôi có chê em đâu thưa bà cô của tôi?” Hà Dĩ Phong nhanh chóng giơ tay đầu hàng cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK