“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Lúc đầu hai ông bà vẫn chìm đắm trong sự vui sướng, nhưng rất nhanh sau đó đã phát hiện không đúng lắm, Hoàng Ánh vội vàng níu áo Hạ Ly rồi hỏi nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì thế, sao Hòa Phong lại ủ rũ vậy?”
Cả Chí Linh và Hạ Ly vừa rồi còn đang nói cười vui vẻ cũng trở nên im lặng.
“Còn cha chúng cháu nữa, vừa nãy bước vào nhà cũng hùng hùng hổ hổ. Bây giờ cả Hòa Phong cũng không vui, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cha Lâm cũng hỏi, ông hiểu rõ con trai của mình. Mặc dù mặt ngoài Lâm Quân lạnh như tiền, đối xử với mấy đứa nhỏ cũng rất nghiêm khắc, nhưng anh rất yêu con mình. Bây giờ lại tức tối như thế thì chắc chắn là có nguyên do.
Huống chi mấy đứa nhỏ vừa mới về mà Lâm Quân đã bắt đầu tức giận, cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Bà nội ơi cháu mệt rồi, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước đây ạ!” Hòa Phong cúi đầu, cậu bé cũng không giải thích mà trực tiếp đi lên lầu.
“Hòa Phong, phải ăn cơm đã chứ” Hoàng Ánh nhíu mày, bà có chút không hiểu.
“Để con đi xem một chút, tâm trạng của Hòa Phong không được tốt lắm!” Lâm Niệm Sơ mỉm cười rồi vẫy tay với hai ông bà.
“Ừ đi đi! Con lớn hơn một chút, nhớ khuyên bảo thằng bé đừng để nó nén trong lòng nhé.”
“Ai thế?”
Hòa Phong năm lỳ trên giường, cậu bé nhớ lại những gì mình thấy lúc đó. Hòa Phong xác định là mình nhìn thấy mẹ, thế nhưng tại sao.
không ai tin tưởng cậu chứ. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cảm thấy mẹ không còn ở đây nữa sao?
Ngay cả cha của cậu cũng cảm thấy mẹ không còn ở đây nữa, không phải là cha của cậu vẫn luôn không từ bỏ sao?
Sự buồn phiền và uất ức vây quanh Hòa Phong, để cho cậu bé rất khó chịu.
“Chú”
Lâm Niệm Sơ dừng động tác gõ cửa lại, cậu nhìn vào cửa, giọng nói ấm áp truyền qua khe cửa, Hòa Phong túm đầu tóc của mình.
“Giờ cháu không muốn ăn cơm” Cậu nhóc hét lên.
“Chú biết, chẳng lẽ cháu không muốn chú ngồi nghĩ cách chung với cháu à? Ba cây chụm lại nên hòn núi cao cơ mà.”
Quả nhiên, Hòa Phong lao ra mở cửa ngay tắp lự.
“Chú tin cháu đã nhìn thấy mẹ ạ?”
Hòa Phong rất vui mừng.
“Chú không tin lắm, nhưng chú chưa từng thấy cháu như vậy bao.
giờ, không tin cũng không được!”
Đúng là như thế, Hòa Phong di truyền tất cả gen trội của Lâm Quân, cho dù là tính cách hay ngoại hình! Cậu bé từ sinh ra đã có sức phán đoán và logic rất mạnh mẽ, tính cách cũng độc lập tự chủ.
“Chú có thể giúp cháu không?” Hòa Phong gật đầu, cậu bé rất vui vẻ.
“Cháu muốn chú giúp như thế nào?”
“Cháu muốn đi tới chỗ mà hôm nay cháu đã nhìn thấy mẹ, tìm lại một lần! Nếu như mẹ thật sự ở thành phố Hà Nội này thì chắc chắn đã có hình thức sinh hoạt cố định của mình. Hôm nay mẹ đi qua chỗ nào thì chắc chắn sẽ đi qua thêm một lần nữa. Mặc dù có lẽ ôm cây đợi thỏ có hơi đần nhưng đã là phương pháp tốt nhất rồi”
Hòa Phong nghiêm túc suy nghĩ tình cảnh của Lê Nhật Linh bây giò Chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ để Lâm Niệm Sơ đưa tay giúp đỡ huống chỉ khi còn bé cũng bởi vì Lê Nhật Linh mà cậu mới tìm lại được hi vọng.