“Anh chỉ muốn đứng dậy ngay bây giờ.”
Lâm Quân nhướng mày giả vờ.
“Được, được, được, miễn là anh vui vẻ.”
Lê Nhật Linh lắc đầu bất lực.
Ngay khi Lê Nhật Linh vừa ra ngoài, Lâm Quân đã đi theo sau cô.
Cho dù như thế nào, anh không thể để cô gặp chuyện.
“Hôm nay anh bị làm sao vậy?- Cứ đi theo em?” Lê Nhật Linh nhướng mày về phía Lâm Quân phía sau, cảm thấy kỳ quái, Lâm Quân chưa bao giờ bám riết như vậy, cho dù thỉnh thoảng được cử đến công ty, anh cũng sẽ rời đi, lúc nào lề mề chậm chạp như vậy.
“Nhật Linh!” Trước khi Lê Nhật Linh đợi câu trả lời của Lâm Quân, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình sau lưng.
Quay đầu lại, Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam quả nhiên đang vẫy tay chào bọn họ.
“Lâm Quân, chúng tôi đến muộn rồi” Trần Hi Tuấn mỉm cười với Lâm Quân, nhưng những gì cậu nói khiến Lâm Quân cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hà Dĩ Phong đã làm cha rồi, bây giờ Lý Minh Nguyệt càng phải được.
chăm sóc, anh cũng không nên đi quấy rầy anh ta, vì vậy chuyện này chưa nói với Hà Dĩ Phong, bây giờ Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam quay lại, khiến tảng đá lớn trong lòng anh cũng vơi đi được phần nào.
“Không muộn, bọn tôi cũng cũng vừa mới đến” Lâm Quân cười với hai người bọn họ, chuyện ngày hôm qua cũng vì Lê Nhật Linh mà phút chốc, những nghỉ ngờ trước đó được giải tỏa.
Bản thân có một số chỗ không thoải mái, về chuyện của .James, Trần Hi Tuấn hai người họ đều rơi vào tình thế khó xử, mà cuối cùng cũng chọn cách giúp đỡ bản thân và Lê Nhật Linh, sao anh cứ nhất thiết nghĩ nhiều cách như vậy làm gì.
Dùng người không nghỉ nghi người không dùng.
“cái gì mà đến muộn cái gì mà không muộn?” Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân kì quặc, rồi lại nhìn Trần Hi Tuấn, hai người họ đã làm gì xấu sau lưng cô?
“Khụ!” Trần Hi Tuấn ho khan một tiếng, nhìn Lâm Quân chớp mắt giải thích: “Bọn em định đưa chị ra nước ngoài thư giãn. Lúc trước Lâm Quân không nói với chị, là muốn cho chị bất ngờ”
“Cái gì?!”
” Cái gì?!”
Hai giọng nói ngạc nhiên vang lên cùng một lúc, nhưng là của Lê Nhật Linh và Lâm Quân.
Lê Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân, cảm giác giống như mình đang bị lừa, cau mày nói: “Anh không biết?”
“A? Anh?” Lâm Quân sửng sốt, hiểu được ý của Trần Hi Tuấn, vội vàng xoay người: “Anh biết, nhưng Trần Hi Tuấn đột nhiên nói với em như vậy phá vỡ kế hoạch của anh muốn tạo cho em một bất ngờ:”
“Thật sao?” Lê Nhật Linh vẫn không tin, nheo mắt nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân hụt một nhịp không thể giải thích được, nhưng nghiêm túc gật đầu: “Thật!”
“Vậy được, hành lý đâu?”
“Đây là một chuyến du lịch nói đi là đi không có hành lý, không cần hành lý” Trần Hi Tuấn nhướng mày, vội vàng lên tiếng, ra hiệu Lâm Quân quay lại lấy giấy tờ.
“Đúng rồi, anh không tìm thấy hộ chiếu của em”
“Nó ở bên giường đấy, em đi tìm thử” Lê Nhật Linh gật đầu rồi lại đi vào phòng, Lâm Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi buông tay lên ngực.
Trần Hi Tuấn: “Sao lại đột ngột như vậy, cũng không nói trước một tiếng?”