Hà Dĩ Phong thực sự biết về chuyện của gia đình họ.
Có điều biết chuyện này thì cũng có lợi và hại, nếu sử dụng tốt thì anh ta có thể lấy được đồ tốt từ chỗ Hà Dĩ Phong, Nhưng đương nhiên không được nói trước mặt Lê Minh Nguyêt, nếu không sẽ vô dụng.
Lê Đức Dương nhìn Lê Minh Nguyệt thật sâu, ý tứ trong mắt không rõ ràng, nhưng luôn khiến Lê Minh Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Nhưng Lê Đức Dương rõ ràng là anh ruột của cô ấy.
Lâm Quân không nhàn rồi ở bên trò chuyện với các phóng viên vài câu, nhưng dường như vô tình, mỗi lời nói đều lộ ra vẻ đe dọa vừa công khai vừa bí mật.
Những phóng viên này đều là người tỉnh ý, sao không thể nhận ra ý tứ sâu xa của Lâm Quân, bọn họ khoe khoang đánh hỏng máy ghi âm, thẻ nhớ và những thứ khác, muốn tạo ẩn tượng tốt trước mặt Lâm Quân.
Lê Nhật Linh cố hết sức cố nén cười, Lâm Quân trước mặt người khác mặt lạnh giống như Bao Công, trong mắt cô lại là cố ý giả bộ lạnh lùng, thật khiến cô nhịn không được mà muốn cười thành tiếng.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lê Đức Dương cũng đưa mẹ Lê đi, sau đó Hà Dĩ Phong mới dẫn Lê Minh Nguyệt đi về phía Lâm Quân.
“Đã giải quyết ổn hết rồi chứ?”
“Vẫn chưa” Hà Dĩ Phong lắc đầu, không phải giải quyết triệt để, mà là tạm thời trì hoãn thôi.
Lâm Quân gật đầu, ngược lại nghe mấy lời của Hà Dĩ Phong cũng không kinh ngạc. Nhà họ Lê quá kiêu ngạo, bọn họ cái gì cũng không sợ, thế nhưng bọn họ tú tài gặp phải binh lính cũng không thể giải thích rõ ràng, còn phải xem sắc mặt Lê Nguyệt đế không ai động vào họ.
Cũng bị ngạt thở khó chịu.
“Từ từ đi” Lâm Quân đặt tay lên vai Hà Dĩ Phong, thở dài bưồn cười nhìn anh ta, anh không ngờ Hà Dĩ Phong lại có ngày này.
“Lâm Quân, đừng hả hê khi người khác gặp chuyện thế này, được không?”
Hà Dĩ Phong giả vờ có chút không vui khi nhìn thấy Lâm Quân đang cười khẩy.
“E hèm, phải không?”
Lâm Quân đưa tay lên miệng giả vờ ho vài lần, làm ra vẻ như không có gì.
“Hừ, không thèm nói với cậu nữ: Hà Dĩ Phong thực sự không thể tự giúp mình, quay sang một bên tập trung vào Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt lơ đấng nhìn chäm chắm vào một nơi trên mặt đất, không nhận thấy rằng Hà Dĩ Phong đang nhìn cô ấy.
“Em sao vậy?”
Nhìn Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong biết rng cô ấy vẫn còn bưồn về chuyện vừa xảy ra.
Lê Minh Nguyệt có lòng tự trọng mạnh mẽ, cô ấy vẫn luôn nghĩ mẹ Lê là mẹ ruột còn Lê Đức Dương là anh trai ruột của mình. Vì vậy, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ về việc anh trai và mẹ muốn tiền từ chỗ cô ấy, “Không, không sao”
Lê Minh Nguyệt như bị kéo về thực tại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hà Dĩ Phong, rõ ràng cô ấy không tự tin “Quên chuyện vừa rồi đi, tin tưởng tôi, tôi sẽ giải quyết, cho tôi thời gian.”
Để cho Lê Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái, Hà Dĩ Phong đặt tay lên vai cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy chăm chú.
“Cảm ơn anh, Dĩ Phong”
Lê Minh Nguyệt liếc nhìn đôi tay khoác trên vai mình, sau đó nhìn vào mắt anh ta, hốc mắt chợt đỏ lên Cho dù Hà Dĩ Phong đang cố gắng giả vờ trước mặt Lâm Quân và Lê Nhật Linh, nhưng sự xuất hiện của anh ta đã khiến cô ấy thấy cảm động một chút “Lê Minh Nguyệt, không sao cả, cho dù có chuyện gì xảy ra, còn có Hà Dĩ Phong ở đây, còn bọn chị ở đây mà”
Lê Nhật Linh đang ở bên kia đùa giỡn với Lâm Quân, nhìn thấy hai mắt Lý Nguyệt lại đỏ lên, trong lòng không tránh khỏi cảm giác đau lòng, nên dừng lại an ủi cô ấy.
“Vâng, mọi người đừng lo lắng, em không sao.”
Lê Minh Nguyệt chợt cười hi hi một cái, nước mắt vừa trào ra cũng rơi xuống, cảm giác vui buồn lẫn lộn.
“Nhìn em kìa, cười lên xinh đẹp biết bao nhiêu.”
Lê Nhật Linh thuận tay lau đi nước mắt cô ấy.