Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhật Linh!” Lâm Quân nhẹ nhàng gọi người đang nằm trong ngực, bởi vì kích động nên giọng nói trở nên run run.



Hai tay anh bao bọc cô, cẩn thận giống như đang ôm báu vật quý giá nhất trên đời.



Lê Nhật Linh mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời vẫn như trước, long lanh mà sáng ngời, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Quân.



Mí mắt giật giật, kích động kéo cánh tay Lâm Quân, miệng liên tục mấp máy như muốn nói gì, nhưng có thể là do thân thể yếu ớt hay bởi vì nguyên nhân nào khác, lại cách nào không nói ra lời.






Đôi môi cô liên tục đóng mở.



Căn cứ hình dáng đôi môi, Lâm Quân nhận ra cô đang gọi tên anh “Lâm Quân!”.



Lê Nhật Linh giống như phát hiện ra điều gì, nước mắt đột nhiên trào ra ngoài. Mấy ngày nay oan ức, nhớ nhung, mất tự do, lo lắng không yên đều đọng lại trong lòng. Giờ phút này, cô mới phát tiết ra ngoài.



Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không bình thường, tại sao mình lại không phát ra thanh âm nào? Lê Nhật Linh càng kích động kéo Lâm Quân một cái, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ về phía cổ họng mình.



Lâm Quân cũng nhận ra có gì đó không đúng. Rõ ràng Lê Nhật Linh muốn khóc, nhưng tiếng khóc lại không giống bình thường.






“Có lẽ dây thanh của cô ấy xảy ra vấn “Cái gì?”



Mặc dù Lâm Quân cũng lóe lên ý nghĩ đáng sợ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, anh không đủ can đảm để tin vào suy đoán này.



Lê Vân Hàng vừa nhìn vào đôi mắt của cô gái này, sâu trong lòng ông dâng lên cảm giác kích động và đau lòng khó kìm nén Đây là người mà mình muốn tìm sao?



Lê Nhật Linh cũng nghe thấy những người bên cạnh nói chuyện, mới chú ý tới Lê Vân Hành.



Cô nhìn ông, không biết tại sao chính ánh nhìn này, cảm xúc kích động của cô lại khôi phục bình tĩnh.



Sau đó, trong nháy mắt, nước mắt cô lại tuôn trào mãnh liệt hơn trước nữa.



Mà Lê Vân Hàng chống lại đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô, trong lòng càng cảm thấy vô cùng thân thiết.



Mà lúc này, dáng vẻ của Lê Nhật Linh lại làm ông cảm thấy rất đau lòng.



Lê Vân Hàng không kìm được dùng tay lau nước mắt cho cô. Bàn tay của vị Chủ tịch luôn hô mưa gọi gió trên thương trường này mang theo một chút ấm áp, đó là ấm áp từ một người cha mà Lê Nhật Linh khát vọng nhiều năm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK