Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1222


“A” Trần Hi Tuấn sắc mặt đau đớn ôm chỗ bị đánh.


“Được rồi, đừng diễn nữa, có thể giống đàn ông chút không”


Lâm Quân cười cười, đã ngồi trên ghế, anh sớm đã xem qua báo cáo kiểm tra của Trần Hi Tuấn, ngực của anh ta không bị gì.


“Người gì chứ? Tôi bây giờ là một bệnh nhân được chưa? Người bị thương đó cậu có hiểu không?”


Lâm Quân lườm anh, rút một điếu thuốc đưa cho anh, cũng lấy cho mình một điếu, xả một vòng khói ra ngoài.


“Người bị thương? CHỗ này của cậu bị thương rồi?”


“Đều bị cậu nhìn thấu rồi, không thú vị gì hết!”


Trần Hi Tuấn bất mãn xoa xoa ngực, nhận lấy điếu thuốc, ngồi xuống.


“Nói cho tôi biết đi, hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


Lâm Quân lại hút một hơi thuốc, không biết khói thuốc làm cay mắt hay là vì sao, anh chớp chớp mắt.


“Hôm đó cậu đi mua thuốc, sau đó cùng với Nhật Linh ngồi hóng gió trên tảng đá, đột nhiên có người gọi tôi, tôi nhìn thì là bảo vệ mà cậu sắp xếp, tưởng là xảy ra chuyện gì, tôi không phòng bị, cũng đi theo qua đó”


“Sau đó thì sao?” Lâm Quân dường như đã lờ mờ đoán ra, nhìn Trần Hi Tuấn truy hỏi.


Trán Trần Hi Tuấn nhăn lại, dường như đang nhớ lại gì đó.


“Lúc này có một chiếc xe, cũng là xe bảo vệ đột nhiên lái về chỗ của Nhật Linh, tôi tưởng rằng là xe bị hỏng, xông lên muốn giúp đỡ, kết quả tôi phát hiện không phải như vậy, chiêc xe rõ ràng là cố tình nhằm vào Nhật Linh lao đến”


Trần Hi Tuấn thở dài, tiếp tục nói:” Tôi muốn đến giữ Nhật Linh lại, nhưng thời gian không kịp, nếu như không tránh ra được, vậy thì là bị xe đâm, tốc độ và lực đó, nếu như đâm phải thì chắc cũng mất mạng tại chỗ, không còn cách nào, cuối cùng chúng tôi cùng rơi xuống vách núi”


Kể tới cảnh tượng lúc đó, Trần Hi Tuấn vẫn còn sợ hãi hút một hơi thuốc.


”Nhưng lúc đó Nhật Linh tại sao không chạy?”


“Thời gian quá nhanh, vốn không kịp phản ứng, hơn nữa đám súc sinh đó rõ ràng đã lên kế hoạch xong xuôi, vốn là không có đường nào để chạy, huống chỉ Nhật Linh lúc đó lại không để ý, thân thể không khỏe”


Trần Hi Tuấn lắc đầu, có chút căm giận, anh vốn không kịp nghĩ hậu quả sau khi nhảy ra, anh chỉ biết, anh nếu như không làm vậy, bây giờ chắc chắn không nhìn thấy Lâm Quân nữa.


Bọn họ nếu như có thể nhảy ra chắc chắn đã chạy trốn rồi, những người đó rõ ràng nhân lúc Lâm Quân ra ngoài để ra tay, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, không ai có thời gian phản ứng.


“Đây là sơ sót của tôi, sau này tôi sẽ sai người điều tra những bảo.


vệ đó, người tôi sắp xếp đều bị hại, bọn họ đều bị hạ thuốc ngủ, khi chúng ta đi bọn họ vẫn ở trong khách sạn” Lâm Quân thở dài, ai ngờ những bảo vệ mà anh khổ tâm sắp xếp lại suýt chút nữa khiến Lê Nhật Linh mất mạng?


“Chuyện này không thể trách cậu, chuyện như thế này vốn chính là không thể đề phòng, muốn trách cũng chỉ có thể trách bố tôi dùng thủ đoạn quá cao tay, trước khi cậu đến nước m, tôi chưa bao giờ nghĩ bố tôi còn có mặt như vậy.”


Trần Hi Tuấn cười khổ, trong lòng chua xót vô cùng, anh chưa bao giờ nghĩ đến thật sự sẽ có ngày này, bất hòa với bố mình.


“Có điều may là Nhật Linh không sao!”


Anh nói như vậy, dường như nhận ra được điều này, trong lòng cũng dễ chịu hơn.


“ừm?


Lâm Quân gật đầu, con mắt sâu thảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK