“Cha ơi, cha ơi con muốn cái kia!”
Âm thanh trong trẻo lại ngọt ngào của một bé gái đã thu hút sự chú ý của cô, lúc này bé gái kia đang ngồi trên vai của cha mình, trên người mặc váy công chúa, tóc buộc thành hai cái đuôi ngựa, vui vẻ chỉ tay về phía người bán kẹo bông đên cạnh mà làm nũng với cha.
“Được, mua mua mual”
Cha của cô bé vừa cười toe toét vừa mua một cây kẹo bông cho con gái mình.
Trần Hi Lam chợt nhớ tới khi cô ta còn bé cha cô cũng giống như vậy, một cảnh tượng không thể bình dị hơn, nhưng giờ phút này, lại khiến cô cảm thấy lưu luyến vô cùng, cho nên đôi chân cũng trở nên bất động.
Cô cứ đứng ở đó, lặng yên không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn hai người bọn họ ngày một đi xa rồi dần biến mất.
Cô ta bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay, lập tức hít vào một hơi thật sâu. Nhớ tới vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, cô ta lại nhanh chân bước tiếp.
Nghĩ đến việc tiếp tục tới quán bar tìm anh trai, cô thấy hơi bối rối.
Với tâm lý muốn thử xem sao, cô một lần nữa bấm điện thoại gọi cho Trần Hi Tuấn.
Trong điện thoại, nhạc chuông cứ vang lên, vang lên, ngay khi cuộc gọi chuẩn bị kết thúc, bên kia lại truyền đến âm thanh nhận máy.
Trong phút chốc kích động, Trần Hi Lam siết chặt điện thoại di động trong tay.
“Anh, anh đang ở đâu?”
Hồi lâu sau, đầu bên kia điện thoại vẫn không trả lời, dường như thời gian đã rơi vào một khoảng không im lặng.
“Gọi điện thoại nói với Lâm Quân, Jackson đến Việt NamI”
Âm thanh trầm khàn mà đau thương, Trần Hi Lam biết rõ, Trần Hi Tuấn hản là lại đang uống rượu!
Chưa để cô ta kịp gặng hỏi lại, đầu bên kia đã cúp máy. Tiếng dập máy chát chúa khiến cho lòng cô chợt nguội lạnh.
Nhưng cuối cùng, cô ta cũng đành lựa chọn thu lại những cảm xúc ban nãy, nhấc máy gọi cho Lâm Quân.
“Anh trai bảo tôi nói cho anh biết, Jackson đã đến Việt Nam!”
“Cái gì?”
Lâm Quân giật mình.
“Theo như những lời mà anh từng nói, Jackson tâm địa ngoan độc, lần này lão ta quay về Việt Nam, khẳng định là có mục đích khác, anh tốt nhất là nên sớm phòng bị.”
“Tôi biết rồi!”
“Vâng, nhớ nhắc Nhật Linh cẩn thận”
Trần Hi Lam nhàn nhạt nói, sau đó cúp điện thoại.
Kỳ thật, cô ta cũng chẳng có chút cảm tình nào đối với Lâm Quân, cho dù James đúng là người xấu, có thể ông ấy đã che giấu rất nhiều, nhưng ít nhất là đối với cô ta và Trần Hi Tuấn, ông ấy vẫn luôn là một người cha tốt.
Có thể nói rằng, nếu không có Lâm Quân, thì chắc bây giờ cô ta vẫn đang nguyện ý sống trong những lời giả dối mà James đã dệt nên cho mình.
Sống như vậy cả đời cũng tốt.
“Em vừa nghe được tên của Jackson?”
Lê Nhật Linh lo lắng mà đưa một tách trà nóng cho Lâm Quân.
“Ừ” Lâm Quân gật đầu, cầm lấy tách trà nóng mà Lê Nhật Linh đưa cho, nói: “Là Trần Hi Lam gọi đến, nói rằng Jackson đã trở về Việt Nam rồi!”
“Đây đúng là một cơ hội tốt để cảnh sát Pháp và cảnh sát hình sự của Việt Nam bắt được lão ta mà”