Lê Nhã Tuyết nằm trên giường bệnh, chất lỏng lạnh lẽo trong ống truyền không ngừng được đưa vào cơ thể cô ta,miễn cưỡng duy trì được tần suất nhịp tim hiển thị trên máy ở bên cạnh.
Thấy cô đi tới, Lê Nhã Tuyết tức giận liếc nhìn cô chăm chằm, nhưng cô ta cũng trông thấy Lâm Quân đang đứng ngoài cửa chờ cô.
Lê Nhã Tuyết khó khăn mà chậm rãi nói: “Cuối cùng chị cũng tới đây rồi:’ Cô ta cảm thấy một người giả vờ tốt bụng như Lê Nhật Linh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội làm một việc “tốt” như vậy.
“Đúng vậy, em muốn nói với.chị điều gì?”
Người sắp chết có thể nói lời tốt đẹp hay không thì Lê Nhật Linh không biết.
Nhưng những gì cô biết là cho dù Lê Nhã Tuyết đã làm nhiều điều có lỗi với mình, thì khoảnh khắc cô ta thực sự sắp chết này, trong lòng cô vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cô tưởng rằng mình có thể bình tĩnh mà đối mặt, nhưng khoảnh khắc thực sự nhìn thấy Lê Nhã Tuyết như thế này, cô vẫn không nhịn được.
mà đau lòng.
Đây là đứa em gái ở cạnh cô từ bé đến lớn.
“Có phải bây giờ chị đang… dựa vào cái dáng vẻ này… để… Lâm Quân, hoàn toàn một lòng đối với chị không?” Lê Nhã Tuyết muốn cười, nhưng cười một tiếng thì lại bắt đầu ho khan: “Bình thường chị chỉ giả vờ… như dáng vẻ vừa đáng thương vừa tốt bụng này, để lừa gạt lấy lòng tin của anh ấy?”
“Rốt cuộc chị đã… nói xấu cái gì… về tôi với anh rể? Tại sao anh rể lại… vô tình… với tôi như thế…”
“Chị không nói gì cả”
“Chị dám thề không?” Lê Nhã Tuyết trừng đỏ mắt, cô ta không tin.
“Chị thề” Lê Nhật Linh không dám để cô ta quá kích động, lập tức giơ cao cánh tay nghiêm túc nói: “Chị thề, nếu chị nói xấu; mắng chửi em với Lâm Quân thì chị sẽ không thể chết tử tế”
Lê Nhã Tuyết lập tức chặn một hơi trong ngực mình, lúc trước cô ta cũng từng thề với cha mẹ mình theo cách tương tự.
€ô ta nói răng đứa trẻ thuộc về Lâm Quân, cô ta muốn đòi lại công bằng, và cô ta muốn lấy lại những gì thuộc về mình, nếu như nói dối thì sẽ lập tức chết không yêñ lành.
Mà báo ứng lại đến nhanh như vậy, nhanh như vậy…
Nhưng cô ta không cam tâm, tại sao lại như thế này.
Nếu Lê Nhật Linh không nói gì thì tại sao Lâm Quân lại nhẫn tâm với mình-như vậy?
Hai mắt Lê Nhã Tuyết đỏ ngầu, cô ta gắt gao trừng mắt nhìn chăm chăm Lê Nhật Linh, nhìn đi nhìn lại trên khuôn mặt trằng nõn xinh đẹp kia: “Tại sao, tại sao chứ?”
Giọng nói của Lê Nhã Tuyết càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng đứt quãng, Lê Nhật Linh không nghe rõ, cô cúi người xuống ghé tai vào: “Em nói cái gì?”
“Tại sao, Lâm Quân, anh ấy lại không quan tâm tôi… rốt cuộc chị… tốt-hơn tôi ở điểm nào? Chị cũng… không thể sạch sế hơn tôi..: Không phải chị cũng đã lên giường… với Hạ Huy Thành sao?
Video, cũng rõ ràng như vậy… tại sao Lâm Quân lại không quan tâm tôi, tại sao anh ấy lại quan tâm chị… tại sao lại muốn ép tôi phải tuyệt vọng như Cơ thể Lê Nhật Linh đột nhiên cứng đờ lại: “Làm sao em biết chuyện của chị với Hạ Huy Thành? Làm sao em biết được đoạn video đó?”
“A… ha ha … xem ra Lâm Quân thật sự coi chị như chim tơ vàng mà nuôi… Chuyện này, tất cả mọi người đều biết hết rồi, video đã lan truyền khắp thành phố từ lâu rồi”
“Em nói đoạn video đó đã lan truyền khắp thành phố, vậy tại sao chị chưa từng nghe ai nói về nó? Nhã Tuyết, tại sao đến tận bây giờ em vẫn còn nói nhảm như thế?”
“Không phải là Hạ Huy.Thành đã gánh vác trách nhiệm rửa sạch chó chị sao, thế mà chị lại tự coi mình là người trong sáng thuần khiết. Lê Nhã Tuyết chật vật nâng cánh tay truyền dịch lên, định tát Lê Nhật Linh một cái.
Lê Nhật Linh còn chưa kịp lùi lại tránh đi thì bàn tay kia đã bất lực rơi xuống một cách tự nhiên yếu ớt.