Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Dĩ Phong nhận điện thoại, mang theo Lê Minh Nguyệt thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng, còn gọi trợ lý mang xe tới đón bọn họ đi đến bệnh viện “Đói quá đi, anh đưa em đi ăn mì nhé?”



Hà Dĩ Phong biết trong lòng Lê Minh Nguyệt không thoải mái, liền làm nũng với cô ấy Lê Minh Nguyệt mím môi, nghỉ ngờ nhìn Hà Dĩ Phong, chỉ chỉ điện thoại trong tay anh ta: “Không phải công ty anh có việc hả?”



Bởi vì anh nhận được điên thoại nên mới đưa cô rời đi, nói là công ty có việc, cần phải quay về ngay lập tức, Hà Dĩ Phong nhướng nhướng mày: “Bây giờ không có việc nữa rồi.”



Lê Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hóa ra chỉ là cái cớ mà Hã Dĩ Phong nghĩ ra… Nhưng người nhà của cô như vậy, tuy rằng cô rất bất mãn, nhưng một người không thể nào lựa chọn được xuất thân của mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô chỉ có thể nhãn nhịn “Hà Dĩ Phong.”



Lê Minh Nguyệt cau mày, anh và cô không giống nhau, đây không phải là việc anh nên chịu đựng, Lê Minh Nguyệt dè dặt hỏi: “Có phải anh.. bắt đầu chán ghét em rồi?”






“Làm sao có thể chứ?” Hà Dĩ Phong lập tức hiểu ý của Lê Minh Nguyệt, cô đang sợ anh bởi vì chuyện của gia đình cô mà có ác cảm với cô.



Hà Dĩ Phong võ võ đầu Lê Minh Nguyệt, thật không thể biết được trong cái đầu nhỏ của cô cả ngày đều nghĩ đến cái gì: Em là em, bọn họ là bọn họ, anh vẫn phân biệt rất rõ ràng”



Lê Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hà Dĩ Phong, biết rằng anh không lừa cô, bĩu môi gật gật đầu, may là Hà Dĩ Phong khppng vì chuyện này mà ghét cô.



Có điều từ lúc nào mà cô lại để ý đến vị trí của bản thân trong lòng Hà Dĩ Phong đến như vậy?



Hà Dĩ Phong thấy Lê Minh Nguyệt lại bắt đầu thất thần, búng búng trán cô, Lê Minh Nguyệt tức giận ngẩng đầu lên, quả nhiên Hà Dĩ Phong không tốt đến như vậy!



Bầu trời của thành phố Hà Nội trong xanh không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, một chiếc máy bay đến từ nước Mỹ từ trên không trung từ từ hạ cánh…



Sân bay thành phố Hà Nội.



“Daddy daddy!” Hạ Ly nhướng cổ về phía Trần Hi Tuấn, một cục nho nhỏ nhào vào làm tổ trong vòng tay của Trần Hi Tuấn, dáng vẻ hết sức phấn khích, tuy rằng chỉ đến sân bay hai lần, nhưng cô bé vừa nhìn liền nhận ra đây là thành phố Hà Nội, là nơi Lê Nhật Linh đang sinh sống “Có phải chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp.






Momny rồi không?” Trên khuôn mặt phúng phính của Hạ Ly bé nhỏ hiện lên ý cười, dáng vẻ vô lo vô nghĩ khiến cho Trần Hi Tuấn đột nhiên có phần ngưỡng mộ, nhưng cậu ta lại cười không nổi.



Cậu †a sắp được gặp Lê Nhật Linh rồi, nhưng cô đã không còn thuộc về cậu nữa rồi, Trần Hi Lam đều đã nói hết với cậu qua điện thoại rồi.



Cậu từ trước đến nay luôn tưởng rằng mình sẽ mãi mãi tôn trọng sự lựa chọn của cô, cũng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô, nhưng cậu vẫn không muốn sẽ buông tay Lê Nhật Linh như vậy, cậu muốn thử một chút, tranh thủ một lần.



Thật ra cậu nên đoán ra từ sớm rồi, tuy răng cậu chưa từng yêu đương, nhưng cậu có thể nhìn ra ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn mình, có cảm kích có áy náy càng có dáng vẻ của người thân, nhưng chỉ duy nhất tình yêu là không có.



Dáng vẻ cô gái nhỏ đó cậu chỉ nhận ra khi Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, người trong lòng cô thực ra từ trước đến nay luôn là Lâm Quân, cậu hiểu rõ.



Trần Hi Tuấn thở dài một hơi, sờ sờ gương mặt nhỏ nhãn của Hạ Ly, cố gắng nặn ra một nụ úng vậy, chúng ta sắp được gặp Mommy.



“Tốt quá!” Hạ Ly vui vẻ đến mức vung vẩy đôi tay nhỏ, cô bé rất nhớ Lê Nhật Linh.



Trần Hi Tuấn cố tình làm ra vẻ mặt bất mãn: “Hạ Ly chỉ cần Mommy không cần Daddy nữa rồi!”



Hạ Ly chọc chọc mặt của Trần Hi Tuấn, dang đôi tay nhỏ ra ôm cổ Trần Hi Tuấn một lần nữa, cọ cọ trong lòng cậu, giọng nói mềm mại: “Hạ Ly thích cả Daddy và Mommy!”



“Thế này còn tạm được” Cuối cùng trên mặt Trần Hi Tuấn cũng lộ ra một chút ý cười, cậu ôm bé Hạ Ly nhanh chóng đi ra khỏi sân bay.



Trần Hi Lam đeo kính râm, lười biếng tựa vào bên xe, cô mặc một chiếc váy ôm body màu đỏ, vô cùng xinh đẹp, thấy thấy Trần Hi Tuấn và bé Hạ Ly cũng chỉ giơ tay lên ra hiệu, dang vẻ vô cùng hờ hững. Nhưng dáng vẻ này của cô vẫn thu hút không ít những cái ngoái đầu nhìn lại, đây chính là sức hấp dẫn của người đẹp, hơn nữa Trần Hi Lam còn là một cô gái lai xinh đẹp, cảnh tượng bổ mắt như vậy không xem cũng uống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK