Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Lê Nhật Linh không định dễ dàng tha cho Lâm Quân như vậy, đang chuẩn bị mượn mấy đứa trẻ để nói vài câu thì nghe thấy thông báo của giáo viên rằng hoạt động sắp bắt đầu.



Lê Nhật Linh tràn đầy tiếc nuối nhìn Lâm Quân: “Lần này tạm thời tha cho anh. Hôm nay chủ yếu là chơi trò chơi cha mẹ với Hạ Ly và Hòa Phong, về phần anh thì về nhà tính tiếp.”



Lâm Quân nghe thấy vợ mình nói vậy, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười đắc ý, gật đầu với Lê Nhật Linh: “Tuân mệnh, vợ nói thế nào thì là thế đấy. Em bảo anh đi hướng Đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây”



Để biểu hiện sự chân thành của mình, Lâm Quân còn đặc biệt giơ tay lên làm động tác chào của đội thiếu niên tiền phong.






‘Vẻ mặt vốn dĩ cứng đờ của Lê Nhật Linh lập tức bật cười như hoa, sao Lâm Quân càng ngày càng giống trẻ con vậy chứ, mà Hòa Phong và Hạ Ly thấy cha mình làm động tác như vậy cũng cảm thấy như mình đạt được thẳng lợi, bắt đầu hoan hô.



Nhưng lực chú ý của trẻ con không tập trung được trong thời gian dài, đặc biệt là loa phát thanh của nhà trẻ lại truyền đến thông báo.



“Các bậc phụ huynh và học sinh xin chú ý, cuộc đua tiếp sức dành cho phụ huynh và học sinh sắp bắt đầu, các bậc phụ huynh và học sinh muốn tham gia xin nhanh chóng tập trung tại địa điểm”



Sau khi Hòa Phong và Hạ Ly nghe thấy thông báo thì không thể ngồi yên được, lúc này hai người vô cùng hiểu ý nhau, một người kéo Lê Nhật Linh, một người kéo Lâm Quân.



Mặt tràn đầy vội vàng: “Cha, mẹ, đừng cãi nhau nữa, chúng ta mau đi thôi, tí nữa thì muộn mất, người khác sẽ cảm thấy chúng con không phải đứa trẻ ngoan”



Lúc này Hạ Ly lại bố sung thêm một câu: “Con còn muốn cô giáo tặng phiếu bé ngoan cho con nữa”






Cô bé bất an chu môi, ở Mỹ không có mấy thứ như phiếu bé ngoan, từ lúc đến nhà trẻ ở Hà Nội, cô bé vô cùng thích, thậm chí lần nào Hòa Phong và Lâm Chí Linh đều đưa phiếu bé ngoan của mình cho cô bé.



Lúc này Lê Nhật Linh và Lâm Quân đều nhìn đứa trẻ tràn đầy vội vàng, gật đầu: “Được, mẹ lập tức qua đó, đừng vội, chúng ta nhất định sẽ lấy được phiếu bé ngoan được không?”



Dù sao thì Hòa Phong và Hạ Ly vẫn là trẻ con, nên lời nói của người lớn cũng không thể ngăn cản được cái gì cả, hai người vẫn tiếp tục kéo Lê Nhật Linh và Lâm Quân đến sân vận động.



May mà nhà trẻ không lớn lắm, mấy người rất nhanh đã đến sân vận động.



‘Vừa nhìn thấy giáo viên tổng phụ trách, ba đứa trẻ như bị tuột cương lập tức buông đôi tay vừa này còn đang nắm chặt ra, chạy về phía giáo viên Lê Nhật Linh nhìn đứa trẻ vừa nấy vẫn còn dính lấy mình, bây giờ lại đột nhiên vất bỏ mình chạy đến chỗ cô giáo khác, lúc này trong lòng đột nhiên như mất sổ gạo, thở dài.



Có điều lại cảm thấy cảm giác của mình có chút kỳ lạ, sau khi những đứa trẻ này lớn cũng phải lập gia đình, cũng không thể ở bên mình mãi mãi được. Bây giờ cô đã giống như một bà mẹ già rồi, vậy thì sau này phải làm sao đây.



Dường như Lâm Quân nhìn thấu suy nghĩ của Lê Nhật Linh, dùng bàn tay to nắm chặt bàn tay của cô, nói: “Không sao, không phải còn có anh luôn ở bên em sao?”



Giáo viên kia đã được những đứa trẻ vây thành vòng tròn, dường như sau khi những đứa trẻ đó được giáo viên khen ngợi thì quay lại trước mặt cha mẹ cười híp mắt.



Hòa Phong kiêu ngạo vỗ ngực mình, giả vờ làm người lớn nói với Lâm Quân: “Cha, cha nhất định nhất định phải cố gắng chạy đấy, nếu như mà thua thì đều tại cha đấy”



Lúc này Lâm Quân cạn lời, những đứa trẻ này dường như đều do một tay anh nuôi lớn, tại sao bây giờ trái tim đều hướng về Lê Nhật Linh vậy, nhưng Lâm Quân cũng không tức giận, chỉ bất lực gật đầu: “Được được được, biết rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK