Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhật Linh sững sờ, cô không thể ngờ, mình đã giải thích hợp tình hợp lý đến thế, kết quả chỉ đổi lại câu chất vấn nhục nhã của hắn.



“Lâm Quân, đây không phải lỗi của tôi.” Nếu không phải nhờ Hạ Huy Thành kịp thời xuất hiện giúp cô, thì dáng vẻ chật vật của cô không chỉ có một mình hắn nhìn thấy.



“Hắn nhìn thấy rồi, đúng không?”



Tuy là chất vấn, những giọng điệu chính là khẳng định.



Lâm Quân nắm được môi cô, đột nhiên kề sát vào một bên má cô, hoàn toàn đẩy ngã cô vào chiếc xe. Thân thể của cô và hắn phút chốc không còn khe hở, dính chặt vào nhau.



“Lê Nhật Linh, gần đây tôi không phải đối xử với cô rất tốt sao, tốt đến nỗi khiến cô cho rằng bản thân có thể tùy ý làm bậy sao?” Lúc hắn nói, miệng hắn không ngừng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở hai người phút chốc giao hòa vướng vít với nhau.






Tay hắn bắt đầu tuột chiếc măng tô màu đen trên người cô xuống, hắn ấn lên ngực cô, lạnh lùng nói: “Dấu ấn này không phải là quá rõ ràng rồi sao, nó lúc nào cũng sẽ nhắc cho cô nhớ, nhớ lấy thân phận của mình.”



Lê Nhật Linh hít sâu vào một hơi, cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, cố gắng nói lý lẽ với hắn, “Đây là Lưu Ly không biết từ đâu xông đến trước mặt tôi, bất thình lình tạt nước lên người tôi, cả người tôi ướt sũng từ trên xuống dưới không biết làm sao, anh Huy Thành mới đưa áo măng tô của anh ấy cho tôi mặc. Anh để bụng chuyện bộ dạng chật vật của tôi bị anh ta nhìn thấy, tôi có thể hiểu được.



Nhưng mà, nếu như không có sự xuất hiện kịp thời của anh ấy, thì tôi chỉ có nước càng nhục nhã, khó chịu hơn, tuyệt đối không tốt hơn hiện tại.”



“Ý của cô chính là, tôi còn phải đi cảm ơn hắn cơ à? Cảm ơn hắn ôm ấp cô, hay là cảm ơn cô… yêu hắn ta?”



Giọng cười trầm khàn mà nhạo báng của hắn phả vào tai cô, trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt. Tay hắn vẫn áp chặt vào ngực cô, ra sức ấn vào để lưu lại dấu vết trên người cô, “Lê Nhật Linh, cô cũng được lắm.”



“Lâm Quân!”



“Nhưng mà Lê Nhật Linh, cô còn nhớ hay đã quên, lúc đầu cô dùng thủ đoạn đê tiện bỏ thuốc vào rượu của tôi, leo lên giường tôi. Sau đó cô được gả cho tôi đúng như ý nguyện, cũng cứu được nhà họ Lê trên bờ phá sản, bây giờ lại muốn cùng tình nhân cũ cao chạy xa bay à?” Hắn gặm cắn đôi môi cô, khiến đôi môi nhỏ xinh của cô bật máu, “Cô nghĩ cũng chu toàn lắm.”



“Lê Nhật Linh cô có thể thử xem, chỉ cần cô dám đề cho hắn đụng vào cô một lần nữa, tôi có dám chặt tay hắn xuống không.”



“Lâm Quân, anh có thể nói chuyện có lý lẽ một chút được không hả?” Cô dùng sức đầy hắn ra, dái tai bị hắn cắn cũng sưng đỏ lên.






Hắn tà ý mân mê cánh môi của mình, mở miệng chế giễu, “Sao hả, nhìn thấy người yêu cũ thì liền muốn bênh vực hắn, ngay cả tôi cũng không cho sờ vào nữa à?”



Chậm rãi đưa mặt vào sát mặt cô, dán trán mình vào trán cô, giọng nói dịu dàng cực điềm, tựa hồ đang thủ thỉ tâm tình, nhưng nội hàm trong lời nói lại ác độc chà đạp lên tôn nghiêm của cô, “Nhưng cô đừng quên, Lê Nhật Linh, cô là vợ của tôi. Tôi cho dù chơi cô đến chết, thì đó cũng là hợp pháp.”



Hốc mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe, cảm giác sâu sắc rằng mình bất lực rồi, cô phát hiện bản thân giống như đang đi vào ngõ cụt, cuối đường là vực thằm, nói cái gì cũng không đúng, cũng bị hắn vặn vẹo thành ý nghĩa khác.



Cho dù có kiên cường hơn nữa, thì cô cũng mệt mỏi rồi.



Bất kể ba năm trước xảy ra sự cố trên giường với Lâm Quân, hay là sau đó quyết định gả cho hắn làm vợ, thì từ đó đến giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ quay đầu lại tìm Hạ Huy Thành.



Một khi đã bắt đầu, cô thậm chí còn muốn sẽ xứng chức một người vợ, chăm sóc cuộc hôn hân này, cứ thế mà sống hết cuộc đời.



Là hắn, luôn là hắn, cả đêm không về, vẫn là hắn, trước mặt công chúng bày tỏ thái độ chán ghét cô.



Lê Nhật Linh là một người thức thời, hắn đã chán ghét cô, thì cô sẽ tránh mặt hắn.



Đến lúc về nước sau đó, cô luôn cố gắng không xuất hiện trong tầm mắt hắn, là hắn đã nhận nhầm cô…



Nếu không phải hắn chọc giận Lưu Ly, hôm nay cũng không đến nỗi xảy ra những chuyện khó chịu đến cực điểm như thế này.



Bởi vì Lưu Ly là người đàn bà của hắn, hắn quan tâm đến Lưu Ly cho nên đổ hết thảy lỗi lầm đồ hết lên đầu cô sao?



Lê Nhật Linh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ngước mắt nhìn lên hắn, ánh mắt cô trong sáng rõ ràng một cách đáng Sợ.



Cô hờ hững khiêu chiến với uy thế của hắn, “Còn anh thì sao? Anh ra ngoài quan hệ lăng nhăng với những người đàn bà khác, ngoại tình trong lúc hôn nhân vẫn còn sờ thì hợp pháp hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK