Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1370


Lâm Quân học theo giọng điệu của Hòa Phong rồi đi theo, còn lại mỗi trợ lý Lưu đứng nguyên tại chỗ cảm thán. Tình thương của cha quá mạnh mẽ, vậy mà có thể để cho chủ tịch đổi tính.


“Cha không biết đâu, con ăn chán Hamburger của nước ngoài rồi!


Đồ ăn ở đó quá đơn giản vô vị, con vẫn thấy đồ ăn Việt Nam là ngon nhất”


“Đúng thế, em gái kén ăn lắm, cho nên bây giờ mới gầy nhom kìa”


Chí Linh nói theo.


“Làm gì có, không phải là anh cũng gầy à. Em đây là di truyên gen của cha mẹ, ăn nhiều thế nào cũng chẳng mập được”


Hạ Ly vô tình nhắc tới mẹ, cô bé che miệng rồi nhìn về phía Lâm Quân.


“Sao thế?”


Lâm Quân thấy Hạ Ly như vậy thì cúi đầu rồi nhíu mày mà hỏi.


“Bà nội nói là không nên nhắc tới mẹ trước mặt cha, sợ cha sẽ buồn”


Lúc đầu Hạ Ly không nói thì Lâm Quân còn không chú ý, mấy năm nay anh đã quen rồi. Nhưng khi nghe thấy bọn nhỏ nói thế thì anh vẫn có chút đau lòng.


Đám nhỏ vẫn luôn vì anh mà che đi sự nhớ thương Nhật Linh của mình.


“Cha sao thế?”


Hạ Ly thấy Lâm Quân đi chậm lại thì vội vàng tới hỏi thăm.


“Cha không sao!”


Lâm Quân cười một cái rồi nói.


“Thật ra các con có thể nhắc tới mẹ, cha đã tiếp nhận sự thật rồi, cha hứa rằng sẽ không buồn. Huống chỉ cha cũng biết rằng các con rất nhớ mẹ, các con thương cha như thế là cha đã biết đủ rồi.


“Thật ạ?”


Hạ Ly thốt lên với vẻ ngạc nhiên, sau đó cô bé nhìn thoáng qua Hòa Phong và Chí Linh, hiển nhiên hai cậu nhóc cũng đang mừng thầm. Bọn họ cũng rất nhớ Lê Nhật Linh, chẳng qua bởi vì là con trai nên ít bày tỏ mà thôi. Từ nhỏ Lâm Quân đã dặn dò bọn họ rằng phải mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ những người mà mình yêu quý.


“Thật ra con và các anh cũng rất nhớ mẹ, các anh ấy vẫn luôn đặt tấm ảnh của mẹ và cha ở trên bàn học, rồi còn đặt trên đầu giường, mỗi ngày đều phải nhìn mấy lần”


“Hạ Ly, em nói mấy chuyện này làm gì.”


Chí Linh nói nhỏ với Hạ Ly.


“Vốn là sự thật mà, nhớ thương phải nói ra ngoài chứ đúng không?


Niệm Sơ, chú nói xem?”


Hạ Ly ngẩng đầu nhìn Lâm Niệm Sơ vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào.


“Đây…”


Lâm Niệm Sơ nhìn Lâm Quân một cái, cậu cũng chẳng biết nên nói cái gì.


“Không đúng ạ?”


“Không, Hạ Ly nói rất đúng!”


Vì để cho Hạ Ly vui vẻ nên Lâm Niệm Sơ chỉ có thể phối hợp mà nói.


Hòa Phong lại không để ý tới cuộc trò chuyện của bọn họ, cậu bé nhìn chằm chằm vào bên đường bên kia mà có chút ngẩn người, thỉnh thoảng còn vuốt vuốt đôi mắt của mình.


“Hình như con nhìn thấy mẹ!”


Đột nhiên Hòa Phong hét lên, rồi chạy thẳng về một phía nào đó.


“Hòa Phong! Các con đứng đây chờ cha, cha đuổi theo Hòa Phong!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK