Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1213


“Đúng, cô chủ, ông .James nghe tin cậu Trần Hi Tuấn xảy ra chuyện trong chuyến đi Thanh Mại lần này, đã sai tất cả người làm cùng nhân viên đi tìm, chúng tôi lúc lên núi mới nghe có người nói đã tìm thấy rồi, nghe ngóng mới biết cô ở đây, chúng tôi mới nhanh chóng qua đây”


“Hừ, lẽ nào tất cả những chuyện này không phải là nhân quả do ông ây gây ra sao? Bây giờ làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?”


Trần Hi Lam cười lạnh, trong mắt không thấy chút vui vẻ nào, ngược lại còn có chút buồn đau.


“Cô chủ, cô đừng nói ông chủ như vậy, cho dù ông ấy làm chuyện gì, sự chăm sóc và yêu thương của ông ấy đối với hai người đều là thật lòng!”


“Thật lòng? Cho nên anh trai tôi bây giờ năm trong bệnh viện cũng xuất phát từ sự thật lòng của ông ấy à? Anh quay về nói với bố tôi, chúng tôi bây giờ không muốn về nhài”


Trần Hi Lam nhìn qua người đàn ông, lạnh lùng nói, ngữ điệu từ chối nghiêm túc, không hề có ý thương lượng.


“Ông James dặn đi dặn lại chúng tôi phải đưa cô và cậu chủ về nhà, cô chủ làm như vậy thật sự là làm khó chúng tôi quái”


Hai bàn tay đan chéo đặt dưới bụng của người đàn ông khế động, sắc mặt rõ ràng có chút khó xử, mệnh lệnh của .James bọn họ không thể không nghe.


“Cho nên hôm nay anh dẫn nhiều người đến đây như vậy, không phải là muốn mời chúng tôi về nhà, mà là chuẩn bị bắt chúng tôi về nhà ư?”


Trần Hi Lam nhìn mấy chục người đang đứng sau lưng anh ta, giọng không vui hỏi, mang chút ý châm chọc.


“Thuộc hạ đương nhiên không dám đắc tội với cô chủ, chỉ là nếu như cô chủ cố chấp như vậy, chúng tôi cũng chỉ có thể mạo phạm mà thôi!”


Người đàn ông này mặc dù ngoài miệng cung kính, nhưng dáng vẻ lại không có chút sợ hãi nào, cũng khó trách, sau lưng anh ta là người bố James của mình, sự cung kính đối với mình là bởi vì cô có địa vị của cô chủ nhà họ Trần mà thôi.


Ai thèm sợ một con nhóc chưa trải sự đời, tay chân trói gà không chặt chứ?


“Tình trạng của anh trai tôi bây giờ không thích hợp đi đường dài, sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn, anh bây giờ bắt buộc quay về, đợi anh trai tôi hồi phục lại rồi tính tiếp”


Mặc dù đã nhận thực được mình đang cáo mượn oai hùm, nhưng Trần Hi Lam vẫn không muốn lùi bước.


“Cô chủ đừng làm khó người làm như tôi nữa, nếu như hôm nay không đưa được cô quay về, ông chủ trách tội, chúng tôi không ai có thể gánh được”


“Đúng vậy, đúng vậy!”


Nghe được cách nói của người đàn ông, người sau lưng anh ta cũng đều xì xào lên, tâm ý của cả đoàn thể đã đè bẹp suy nghĩ của Trần Hi Lam, rõ ràng không hề sợ hãi trước khí thế của Trần Hi Lam, nếu như bọn họ đến một con nhóc cũng không giải quyết được, vậy không biết James giữ bọn họ lại có tác dụng gì.


“Cậu!”


Trần Hi Lam trừng mắt nhìn người đàn ông, nhưng người đàn ông không hề lùi bước, ngược lại còn có chút đắc ý nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hi Lam.


“Cô chủ, đây cũng là suy nghĩ của mọi người, cho nên mời cô! Cô con gái một mình như vậy, một mình ở nơi đất khách quê người cũng không an toàn”


Người đàn ông lùi lại làm động tác mời.


Minh trốn trong góc tường, nhìn tất cả mọi chuyện, tay vịn chặt vào góc tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK