Trần Hi Lam khẽ run lên, cô không nói được lời nào, bởi vì Lâm Quân nói đúng, cô không có chỗ nào để phản bác.
“Cho dù như vậy, thì liên quan gì đến Trần Hi Lam?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lâm Quân nhướng mi, khuôn mặt không chút biểu cảm của Minh hiện lên trong mắt Lâm Quân.
“Tại sao anh lại có thái độ này với cô ấy!”
“Thái độ của tôi? À..” Lâm Quân cười lạnh nhìn Minh, mọi người ở đây có đủ tư cách để hỏi tại sao anh không chăm sóc tốt cho Lê Nhật Linh mà người đàn ông trước mặt lại là tay chân của .Jamesl!
“Cậu dựa vào cái gì? Bọn họ rơi xuống vách núi không liên quan gì đến cậu sao? Cậu chỉ là con chó dưới chân của ông ta !”
“Tôi không có!” Cậu đã cố gắng thay đổi tình thế chuyện này, nhưng cậu không thể đoán được James nghĩ gì.
Trần Hi Lam nhìn anh một mực muốn bên vực kẻ yếu, bộ dáng nổi giận, tranh thủ thời gian kéo cánh tay của Minh lại, sợ cậu vừa xung động, lại cùng Lâm Quân đánh nhau.
Minh nhìn Trần Hi Lam, có chút mềm lòng, ánh mắt có một chút dịu dàng.
“Chuyện của tôi không cần cô lol”
Cảm giác được sự tức giận của Minh đã giảm bớt, Trần Hi Lam buông cánh tay của anh ra, nghĩ đến việc anh nhắc nhở cô để thoát khỏi nguy hiểm trước khi sự việc này xảy ra, lại không ngăn cản được sự việc này, thì có chút hận anh.
“Trần Hi Lam, tôi…”
Minh nhìn thấy cảm xúc kỳ lạ trong mắt Trần Hi Lam, qua nhiều năm đi khắp nơi, học được rất nhiều kỹ năng quan sát từ ngữ và màu sắc, anh biết Trần Hi Lam ghét mình.
“Đi đi”
Trần Hi Lam la lên, hai mắt trừng trừng nhìn anh, đưa tay chỉ về phía sau tỏ vẻ kiên định.
“Xin lỗi!”
Minh nhẹ giọng nói, như một quả bóng đang bị xì hơi, cả người ủ rủ đi ra khỏi tầm mắt của Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam ngồi xổm trên mặt đất, bên tai ù ù tiếng gió, cùng những âm thanh bận rộn của cảnh sát.
Toàn thân hiện lên cảm giác bất lực, cô ôm chặt cánh tay mình nhìn xuống mặt đất, không khỏi rơi một giọt nước mắt, hai mắt khô khốc như sa mạc.
“Xin lỗi!”
Giọng của Lâm Quân tách ra khỏi tiếng ồn ào vang lên bên tai cô.
“Uml”
Một lúc lâu sau, cô gật đầu.
“Đừng lo lắng, tôi đã gọi điện thoại trong nước, và huy động tất cả lực lượng có thể sử dụng để tìm họ, cho dù đó là anh của cô hay…”
Lâm Quân dừng một chút rồi nói tiếp: “Hay là Nhật Linh, bọn họ đều sẽ không sao, bọn họ sẽ không sao.”
Anh nói một cách nghiêm túc, dường như đang an ủi Trần Hi Lam, nhưng thật ra là đang an ủi chính mình.
Nhưng khi anh liếc nhìn vách núi cao mười nghìn mét, hy vọng nhỏ nhoi mà anh vừa có được đã bị quét sạch.
Anh muốn nhảy khỏi đây, nếu anh nhảy để lấy lại sự an toàn cho cô.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, nếu như chỉ cần cô ở bên anh, anh có thể chấp nhận mọi chuyện xảy ra, thậm chí anh nguyện rằng người rơi xuống vách đá là anh chứ không phải là Trần Hi Tuấn.