Hạ Lan Châu đi tìm cái chết vì người đàn ông kia, thậm chí còn say rượu nhảy sông Nếu như thật sự khắc cốt ghi tâm như vậy thì có thể dễ dàng quên được sao?
Chớp mắt kết hôn với Hạ Huy Thành, rốt cuộc là đã quên đi người kia, hay là Hạ Lan Châu thật sự từ bỏ tình yêu của cô ta?
Bất kể như thế nào, Lê Nhật Linh cũng hi vọng Hạ Lan Châu có thể vui vẻ sống cuộc sống mình muốn chứ không phải chấp nhận và thờ ơ.
Lê Nhật Linh cũng đã từng thờ ơ không thèm để ý chút nào, khi đó cô kết hôn với Lâm Quân, chẳng ai biết ai, lại chẳng ai muốn duy trì đoạn hôn nhân này.
Đoạn thời gian đó, chỉ cần vừa nhắc tới cuộc hôn nhân của cô, cô đã cảm thấy đau khô, thật sự rất đau khổ.
Lê Nhật Linh biết hôn nhân không có tình yêu sẽ khó khăn thế nào, cô chỉ hï vọng Hạ Lan Châu có thể sống thật tốt.
“Lan Châu, rốt cuộc người kia là ai, cậu thật sự có thể buông bỏ được sao?”
“Dĩ nhiên, cậu biết từ trước đến nay mình chưa từng bạc đãi chính mình, mình muốn kết hôn, phải tự nguyện kết hôn thì cuộc hôn nhân đó mới có thể thành” Hạ Lan Châu nhíu mày, nói rất tự tin.
Lê Nhật Linh thở phào nhẹ nhõm, hi vọng mỗi một câu Hạ Lan Châu nóí ra đều là lời phát ra từ tận đáy lòng cô ta.
Sau đó, cô không nói chuyện gì nữa, chỉ lắng lặng nhìn thợ trang điểm làm tóc cho Hạ Lan Châu.
Cô vẫn có chút hâm mộ, cuộc hôn nhân của Lê Nhật Linh và Lâm Quân ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng là người khác đi làm cho, chứ đừng nói có một hôn lễ giống vậy.
Dường như Hạ Lan Chậu không nhận ra sự buồn bã trong mắt Lê Nhật Linh, chờ tạo hình xong hết, cô ta đứng dậy, mở rộng hai cánh tay, xoay một vòng cho Lê Nhật Linh xem: “Đẹp.
không?”
Lê Nhật Linh thu hồi một chút tiếc nuối trong lòng mình, cẩn thận quan sát Hạ Lan Châu: "Đẹp.”
"Đẹp thật sao? Không được qua loa, có điểm nào không đúng cũng phải nói với mình, nếu là khó coi thì mình sẽ kêu bọn họ đổi lại. Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, rất quan trọng, mình nhất định phải ăn mặc thật đẹp mới có thể xứng đáng với cuộc đời này.”
"Đẹp thật mà." Lê Nhật Linh hâm mộ nhìn Hạ Lan Châu, bất kể có phải là cô ta
muốn không, nhưng ít nhất cuộc hôn-nhân của cô ta chính là bắt đầu từ điều tốt đẹp, từ một nghi thức hoa lệ.
Mà cuộc hôn nhân của cô, mặc dù bắt đầu vô cùng đột ngột; những ít ra bây giờ vấn tốt.
Lâm Quân cũng rất tốt với cô, cô đã rất thỏa mãn.
Hạ Lan Châu cong môi, xoay xoay thân thể nhìn vào trong gương, nhìn qưa lại một lần, còn đưa ra ý kiến khác: “Giúp tôi đổi cây trâm hoa này.
thành loại tram cài có đính ngọc đi.”
Hai nhà thiết kế nhìn nhau, người dẫn đầu các nhà thiết kế đứng dậy, giải thích: “Trâm hoa thích hợp với phong cách của cô hơn, trâm ngọc quá chín chắn chững chạc.”
Hạ Lan Châu càng quyết tâm: “Nhưng tram ngọc lại có phong cách dịu dàng nhã nhặn hơn.”
“Lan Châu, có lẽ trâm hoa thích hợp với cậu hơn” Lê Nhật Linh nhìn một chút, cũng khuyên theo.
“Nhưng anh ấy sẽ không thích như vậy.” Hạ Lan Châu rất cố chấp, chờ thợ trang điểm đổi cho cô ta xong, cô ta mới hài lòng.
Nhìn mình trong gương, Hạ Lan Châu bình tĩnh nói: “Anh ấy thích nhất là phụ nữ dịu dàng nhã nhặn, trông mình như vậy chắc hẳn anh ấy nhìn thấy sẽ rất thích.”
Lê Nhật Linh cảm thấy biểu hiện của Hạ Lan Châu có chút kỳ lạ.
Hình như cô ta quá để ý đến Hạ Huy Thành, chẳng lẽ người cô ta luôn thích mà cô chưa từng gặp là Hạ Huy Thành?
Cái ý nghĩ này tràn vào đầu, Lê Nhật Linh bị ý nghĩ đó làm cho sợ hết hồn.
Hạ Lan Châu cười nhìn cô, đang tính nói gì đó, chợt cửa phòng trang điểm bị người ta đẩy ra, người đến vội vã nói: “Không xong rồi, không thấy cậu-cả đâu.”