“Sao lại uống nhiều quá vậy!”
Hoàng Ánh thở dài, dặn dò người hầu đỡ Lâm Quân vào.
“Chúng ta có thời gian lại uống tiếp, có thời gian lại uống tiếp” Hà Dĩ Phong bị cha Hà đỡ, Lê Minh Nguyệt đứng bên cạnh không ngừng võ lưng anh ta, anh ta rõ ràng đã say rồi, lắc lắc tay chào hỏi với Lâm Quân và Trần Tuấn Hi.
“Được, lần sau uống tiếp!”
Lời còn chưa nói xong, Trần Tuấn Hi đã đỡ cây nôn ra.
“Hai”
!” Lê Nhật Linh thở dài, vỗ sau lưng cậu, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực.
Mấy người này ngồi cùng nhau, thật đúng là không thể khống chế nổi sức mạnh trong người mình nhỉ?
“Giải tán đi, giải tán đi” Lê Vân Hàng phất tay nói.
“Chị đi đây, Minh Nguyệt! Nhớ chú ý Dĩ Phong một chút”
Lê Nhật Linh phất tay với Lê Minh Nguyệt, đỡ Trần Hi Tuấn vào xe.
“Được”
Bây giờ chỉ có Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt biết tại sao vào lúc này ba người lại uống tới mức say mèm như vậy.
Bởi vì lúc này là ở bên cạnh các cô, nếu đổi thành thời gian khác, bọn họ lại phải đối mặt với thế giới tràn đây anh lừa tôi gạt, vội vội vàng vàng bôn ba giữa thành phố này và thành phố khác, thậm chí là giữa nước này và nước khác, cuối cùng vì an toàn của người thân mình mà cảm thấy hoảng hốt bất an.
Lúc này, một hàng người ẩn giấu trong đêm tối, ánh đèn che hết đi những đau khổ không thể nói thật, những câu chuyện khó nói nên lời của tất cả mọi người, linh hồn của họ nương tựa sưởi ấm cho nhau.
Bóng dáng nơi xa kia dường như đang nói, bạn xem đi, con người sinh ra chính là để hưởng thụ yêu thương và trải qua đau khổ.
“Hả?”
Nửa đêm, Lâm Quân tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, sờ sờ lên đầu mình cảm giác vô cùng đau nhức.
“Uống nhiều rượu quá!”
Lê Nhật Linh tròn mắt, đau lòng ngồi xuống vỗ lưng Lâm Quân sau đó vén chăn lên định xuống giường.
“Em đi đâu?”
“Em xuống giường lấy một ít sữa chua cho anh”
“Quay lại!”
Vòng tay của Lâm Quân lại ôm trọn lấy Lê Nhật Linh vào trong lòng.
“Anh sao vậy, không phải anh đau đầu sao?” Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân, muốn tránh nhưng Lâm Quân càng ôm chặt hơn.
“Ai bảo em có bí mật với Trần Hi Tuấn?”
Trong giọng nói có mùi dấm chua khiến Lê Nhật Linh dở khóc dở cười.
“Sao anh nhớ dai vậy, cái đó chỉ là đùa với anh thôi mà anh cũng nhớ lâu như vậy, phục anh luôn đó” Lê Nhật Linh cười cười, thở dài, nhưng cách ghen của Lâm Quân bây giờ đã ôn hòa hơn nhiều, Lâm Quân của năm xưa mới khiến người ta cản không nổi.
“Đùa cũng không được, em là của anh, người đàn ông nào khác cũng không được!”
Giọng nói có vẻ hơi không vui, Lâm Quân vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu mà nhìn Lê Nhật Linh.
“Em..”
Không đợi Lê Nhật Linh nói xong thì môi đã bị Lâm Quân dùng miệng chặn lại.
“Anh đã nói rồi, tối nay làm tiếp!”
Lâm Quân nở một nụ cười gian xảo, ngang ngược hôn vào môi của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh biết ý của Lâm Quân, nghĩ tới tối hôm qua điên cuồng nên hơi run rẩy, định đẩy Lâm Quân ra nhưng không được.