Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quân xoay người, bước chân nặng nề đẩy cửa phòng đi vào. Hà Dĩ Phong theo sau lưng anh, cũng chuẩn bị đi vào theo nhưng bị Hạ Linh kéo lại.



Hạ Linh nhìn anh ta, lắc đầu một cái.



Mà Hà Dĩ Phong cũng hiểu ý cô ấy nên lui ra.



Lê Vân Hàng vẫn luôn biết là trong lòng Hạ Linh vẫn còn hình bóng Hà Dĩ Phong. Bây giờ chuyện của Lê Nhật Linh đã gần xong, mặc dù còn không xác định là cô có phải là con gái ruột của ông hay không, nhưng cũng chắc chắn tám mươi đến chín mươi phần trăm rồi.



Mà mình thật sự cũng nợ đứa con gái nhỏ trước mặt rất nhiều.



Có lẽ bây giờ, điều duy nhất mà ông có thể làm được, chính là nói chuyện với người đàn ông trước mặt một chút.






Nói xong, có thể hoàn thành tâm sự giúp con gái nhỏ của mình cũng tốt, dù sao làm vậy cũng tính là mình đã cố gắng hết mức.



“Hạ Linh! Cha và Hà Dĩ Phong có một số việc cần nói, con về phòng trước đi!”



“Cha! Hai người nói chuyện gì mà tôi không thể nghe chứ?”



“Ngoan nào! Mau trở về phòng đi!”



Tất nhiên Hạ Linh cũng biết là cha muốn nói với Hà Dĩ Phong về chuyện của mình. Nhiều năm như vậy, mình vẫn không quên được Hà Dĩ Phong.



Nhưng mà người ta đã kết hôn rồi, mình cũng nên từ bỏ thôi, còn có gì mà phải cố tình dây dưa nữa!



Nhưng mỗi lần cảm giác được Hà Dĩ Phong như gần như xa, trong lòng vẫn cảm thấy đau lòng như trước.



“Vậy cha đừng nên làm khó anh ấy!”



Hạ Linh không yên lòng dặn dò Lê Vân Hàng. Mặc dù cha của mình là một người rất biết điều, không thích làm những chuyện vô lý, nhưng cô ấy vẫn sợ ông sẽ xung động vì chuyện của mình, để sau này mình và Hà Dĩ Phong còn không thể làm bạn bè.



Hà Dĩ Phong gật đầu một cái, Hạ Linh trở về phòng mình.






Hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Lê Vân Hàng đánh giá Hà Dĩ Phong, sau đó táy máy bộ ấm trà trước mặt rồi pha cho anh ta một ly trà.



“Cám ơn Chủ tịch Hàng!”



“Ánh mắt của Hạ Linh cũng không tệ lắm. Hôm nay gặp được cậu và Lâm Quân, tôi nhận ra Lâm Quân đúng là tỉnh táo hơn cậu một chút, nhưng chắc chắn năng lực của cậu cũng không thua gì cậu ta. Tôi rất thưởng thức cả hai người các cậu “Cám ơn ngài!”



“Tôi không biết, năm đó ở Việt Nam, giữa cậu và Hạ Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng là tôi tin tưởng cô ấy yêu cậu nhiều hơn cậu yêu cô ấy. Cậu cũng biết rồi đấy, nhiều năm như vậy mà con bé vẫn không tìm bạn trai, hơn nữa cũng không có ý định lập gia đình.



Con gái lớn rồi, tôi có khuyên cô ấy cũng vô ích. Tôi nghĩ rằng chuyện giữa hai người năm đó đã để lại vết thương trong lòng con bé. Cậu cũng biết mỗi người làm cha đều mong muốn con gái mình sống hạnh phúc hơn một chút.”



Hà Dĩ Phong gật đầu một cái: “Tôi hiểu ý của ngài! Nhưng mà chuyện năm đó cũng đúng là có hiểu lầm. Nếu như có thể giúp đỡ Hạ Linh, vậy thì tất nhiên tôi rất tự nguyện trợ giúp, chẳng qua bây giờ tôi đã có Lê Minh Nguyệt, hai người chúng tôi đã kết hôn, cô ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu cô ấy.



Nếu để tôi giúp đỡ Hạ Linh thì điều kiện tiên quyết là tôi không thể làm chuyện gì có lỗi với Lê Minh Nguyệt.”



“Tất nhiên rồi. Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy con bé Lê Minh Nguyệt, tôi đã cảm thấy con bé rất thân thiết, tất nhiên tôi cũng sẽ không vì con gái của mình mà đi phá hủy hạnh phúc của người khác.”



“Cám ơn ngài đã hiểu cho tôi!” Hà Dĩ Phong cảm ơn rất thật lòng. Nhưng mà nói thật, nếu như trước kia, anh có thể rung động trước Hạ Linh, nhưng bây giờ anh ta biết trong lòng mình chỉ có một mình Lê Minh Nguyệt.



“Tôi chỉ hy vọng cậu có thể trò chuyện thêm với Hạ Linh, giúp tôi khuyên nhủ con bé. Nếu như năm đó hai người có gì hiểu lầm, tốt nhất hãy giải thích rõ ràng. Người tuổi trẻ mà làm chuyện gì thì đừng nên trốn tránh, phải học chịu trách nhiệm và giải quyết hậu quả. Cậu hiểu ý của tôi không?”



Bây giờ Lê Vân Hàng cũng không có dáng vẻ của một vị Chủ tịch, mà đang dùng tư cách là một người cha, chân thành tìm kiếm hạnh phúc mới.



“Tôi biết rồi! Khi nào có cơ hội, tôi sẽ tìm Hạ Linh trò chuyện.”



“Ừ” Lê Vân Hàng hài lòng gật đầu một cái, Hà Dĩ Phong là một người đàn ông có trách nhiệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK