“Vì sao chứ?”
Ông ta che ngực lại, giọng nói trâm thấp, hiển nhiên bị Lê Vân Hàng chọc vào điểm yếu, năm đó sau khi sinh Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam, Hạnh Nhi bị trầm cảm sau đó tự sát, ông ta vẫn luôn không hiểu là vì điều gì, lẽ nào ông ta đối xử với bà ấy chưa đủ tốt hay sao? .James vẫn luôn oán hận Lê Vân Hàng vì điều này, nếu không phải Lê Vân Hàng bỏ đi, có lẽ Hạnh Nhi cũng sẽ không buồn bực đến nỗi phải tìm đến cái chết như vậy.
“Hẹn gặp một chỗ rồi nói chuyện đi!”
Điện thoại vừa dứt, Lâm Quân và Trần Hi Tuấn đồng loạt nhìn về phía Lê Vân Hàng.
“Năm đó vì sao mẹ cháu lại tự sát?”
Trần Hi Tuấn tò mò mở miệng hỏi.
“Chuyện này sau này cháu sẽ biết, bây giờ đưa bác tới chỗ này đi”
Lê Vân Hàng đưa địa chỉ trên màn hình điện thoại cho Trần Hi Tuấn xe, đây không phải là trung tâm thương mại lần trước cha cậu ta và Minh cùng đến sao? Chính ở nơi đó đã khiến Trần Hi Tuấn nhìn rõ bộ mặt thật của cha cậu ta.
“Cháu biết nơi này, chúng ta đi thôi!”
Hôm nay, Trần Hi Tuấn lái xe với tốc độ rất chậm, ai nấy đều có một tâm sự riêng, ngoài cửa sổ xe, sắc trời âm u xám xịt, nhìn những người bên đường đều có chút uể oải, đường lại tắc lên không ít tiếng chửi bới vang lên! Đúng là khiến cho con người ta bực tức không thôi.
“Chính là nơi này!”
Trần Hi Tuấn dừng xe lại bên đường, Lê Vân Hàng và Lâm Quân nhìn thoáng qua trung tâm thương mại trước mặt, cảm thấy nơi này vô cùng bình thường.
“Lần trước cháu đã nghe được cha cháu và Minh nói chuyện ở đây”
Trần Hi Tuấn cười khổ nói.
Lâm Quân hiểu Trần Huy Tuấn đang nói gì liền võ vai anh ta an ủi.
“Chúng ta đi vào đi!”
“Xe của cha tôi ở đẳng kia. Hình như ông ấy đã đến” Trần Huy Tuấn mím môi.
“ừ”
“Cậu chủ!”
Quản lý lễ tân lúc này mới nhận ra Trần Huy Tuấn, vội vàng chào hỏi.
“ừ”
Trần Huy Tuấn hờ hững đáp lại.
“Hai người là?”
Người quản lý liếc nhìn Lê Vân Hàng và Lâm Quân, nghi ngờ nói.
“Họ do chủ tịch mời. Chủ tịch đã đến rồi phải không?”
*Ồ, hóa ra hai người là khách của chủ tịch, nhưng chủ tịch đã ra lệnh tất cả khách mời hôm nay đều phải kiểm tra” Quản lý nhìn Trần Huy Tuấn có chút khó khăn, nhưng đây là mệnh lệnh của James, cấp dưới không ai có thể làm trái.
“Kiểm trai”
Trần Huy Tuấn liếc nhìn quản lý, hiển nhiên có chút bối rối.
“Đúng”
“Kiểm tra thì kiểm tra, trang bị ở đâu?”
Lê Vân Hàng cười thẳng thắn, James luôn cẩn trọng trong mọi việc, có lẽ là vì sợ bọn họ mang theo thiết bị ghi âm không có lợi cho mình.
Loại kiểm tra này chỉ đơn giản là đang thị uy với họ, làm họ cảm giác như đang ở trên địa bàn của người khác.