Chương 913:
“Bệnh nhân lúc trước đã từng trúng độc, thế nhưng trung gian có một đoạn thời gian dùng thuốc ức chế để làm dịu. Tuy thuốc này có thể trì hoãn tốc độ phát tán của chất độc, ức chế độc tố, thế nhưng cứ dùng thời gian dài ngược lại sẽ khiến cho bệnh tình của bệnh nhân nặng thêm”
“Cái gì?”
Lão già Jackson này quả nhiên âm hiểm độc ác, lúc trước cho dù đã hợp tác với anh thì vẫn âm thầm làm khó dễ.
“Nhật Linh hiện giờ thế nào rồi?”
Lâm Quân cực lực đè ép tâm tình của mình khiến cho bản thân giữ vững sự bình tĩnh, thật ra anh rất sợ nhận được tin xấu.
“May mà các cậu kịp thời cho cô ấy dùng thuốc giải, bởi vì độc tố khi trước ứ đọng rất nghiêm trọng, cần có thời gian để thuốc giải tác dụng lên độc tố trong thân thể.
Xem ảnh 1
sàn nhà, qua một lúc lâu mới hồi thần.
Trong đầu lặp lại một lượt các sự kiện gần đây, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
Đại khái là vì đè nén lâu lắm rồi thế nên bây giờ đột nhiên thu được tin tức này anh cũng không có kích động như trong tưởng tượng.
Lê Minh Nguyệt võ về Hà Dĩ Phong, thật ra vốn dĩ anh ta cũng không có tức giận, chẳng qua là bởi vì cho rằng Lê Minh Nguyệt chịu ấm ức nên mới không vui.
Bây giờ sau khi nghe Lê Minh Nguyệt giải thích thì anh mới biết mình trách nhầm Lâm Quân, thật ra khi biết được tin tức tốt của Nhật Linh thì hai người họ hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Lê Minh Nguyệt cùng anh ta đi về phía Lâm Quân, dáng người cao lớn che lấp cơ thể của Lâm Quân. Lâm Quân nhìn anh ta một cái, trên khuôn mặt mệt mỏi hiện lên một nụ cười vui mừng.
Hà Dĩ Phong cũng cười, anh ta vươn tay, Lâm Quân thuận tay nắm lấy rồi đứng thẳng người lên.
Nắm tay của hai người đụng vào nhau.
Hai thân hình đẹp đế cứ như vậy mà lảng lặng đứng chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Khác với phụ nữ, tất cả mâu thuẫn, ấm ức của đàn ông dường như chỉ cần có một ánh mắt ăn ý, một lần đánh lộn, một lần cùng nhau uống rượu là có thể hoàn toàn giải quyết được.
Mà sau một lần mâu thuẫn của phụ nữ thì trong lòng họ sẽ so đo đủ mọi thứ, cuối cùng là cả đời không qua lại với nhau nữa.
Cho dù là hiểu lầm thì cũng sẽ không còn cái gọi là sau này nữa, hơn nữa còn sẽ bôi đen đối phương.
“Vào thăm Nhật Linh thôi”
Lê Minh Nguyệt thấy hai người làm hòa, cô hết sức vui vẻ kéo tay Hà Dĩ Phong, nói một câu với Lâm Quân.
“Vợ chồng son người ta gặp nhau, em đi cùng làm gì chứ?”
Hà Dĩ Phong lôi kéo Lê Minh Nguyệt đi về hướng ngược lại.
“Em… Em cũng muốn thăm Nhật Linh một chút mà!” Lê Minh Nguyệt phồng má, dùng dằng không vui.
Lâm Quân hít sâu một hơi, thật là một cặp “hoan hỉ oan gia” mà.
Anh xoay người nhìn phòng bệnh của Nhật Linh, tảng đá nặng trình trịch trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.