“Anh ta vẫn còn ở đó, nhưng anh ta nói Hạ Ly vào phòng vệ sinh tìm em nên không đi cùng. Em cũng không biết Hạ Ly chạy đi đâu. Em còn tưởng Hạ Ly tự tìm về khách sạn, nhưng… nhưng em chạy tới chạy lui mấy lần cũng không tìm được bóng người.”
Trần Hi Lam càng nói càng sợ, Hạ Ly trông có vẻ là cô bé được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài trắng bóc, tính tình ngoan ngoãn. Đáng sợ nhất chính là cô bé chỉ mới ba tuổi rưỡi… cô bé có thể chạy đi đâu được chứ?
“Em đang tính đi báo cảnh sát là các anh về rồi” Trần Hi Lam khóc nói: “Anh, em sai rồi, sau này em tuyệt đối sẽ không hẹn hò bậy bạ nữa”
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát… tôi muốn tìm Hạ Ly” Lê Nhật Linh lấy điện thoại di động ra, run rẩy gọi điện thoại báo cảnh sát.
Không đợi Lê Nhật Linh nói xong thì cảnh sát iếng, có lẽ là ham chơi, đợi lát nữa sẽ về thôi. Nếu như đủ hai mươi bốn tiếng vẫn không tìm được thì hấy báo cảnh sát Lê Nhật Linh tức giận đập vỡ điện thoại di động, Mấy tiếng cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
“Hạ Ly… Hạ Ly…” Lê Nhật Linh hốt hoảng đi dọc theo đường phố tìm kiếm khắp nơi, mặc dù không có mục đích, mặc dù hi vọng mong manh cô cũng không từ bỏ.
Trần Hi Tuấn vẫn đi theo Lê Nhật Linh, nhìn cô mất khống chế vô cùng không yên lòng.
Cậu ta biết bây giờ Lê Nhật Linh không thế tỉnh táo được, tất cả lời khuyên đều vô dụng, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh cố hết sức giúp cô.
Lê Nhật Linh vừa khóc vừa chạy dọc theo đường phố, vừa gọi tên Hạ Ly.
Cô rất hi vọng Hạ Ly có thể nghe thấy mình gọi, lao ra từ trong tiệm bánh góc đường, ngửa khuôn mặt dính bơ như con mèo nhỏ ôm chân mình rồi nói với mình: ‘Mẹ, con lạc đường, có người tốt bụng dẫn con đi ăn bánh”
Nhưng không…
Cô đi từ nơi ánh đèn rực rỡ đến nơi tối tăm vắng người, lại từ đêm khuya vắng người tìm kiếm đến khi trời chập choạng sáng.
Văn không có bóng dáng của cô bé.
Trần Hi Tuấn đã cho người tìm kiếm, chỉ có thể tra được một chút đầu mối là Hạ Ly bị một người đàn ông cao lớn ôm đi.
Camera đều ở đây, chứng cớ đều có, duy chỉ có một việc là đồn cảnh sát không chịu lập án giống như đang có người điều khiển phía sau.
Trong lòng cậu ta có suy đoán mơ hồ, nhưng khi chưa có căn cứ hoàn toàn chính xác cũng không dám tùy tiện nói là Lâm Quân dẫn cô bé đi.
Nhưng nhìn Lê Nhật Linh hồn vía lên mây, cậu †a suy nghĩ một chút rồi quyết định cho cô một chút hi vọng.
Đi cá đêm khiến bắp chân Lê Nhật Linh sưng †ấy, mắt cá chân cũng bị mài đến mức sưng bọng nước.
Trần Hi Tuấn kéo tay cô để cô dựa vào ngực mình, không cho phép cô chạy loạn nữa: “Em nhất định sẽ giúp chị tìm được Hạ Ly, chị nghỉ ngơi một lát rồi tự mình bình tĩnh lại đi”
“Tôi không bình tĩnh nổi, Trần Hi Tuấn, cậu biết mà, Hạ Ly là mạng sống của tôi” Sắc mặt Lê Nhật Linh tái nhợt, cô siết chặt quần áo Trần Hi Tuấn: “Tất cả động lực của tôi đều xuất phát từ Hạ Ly, tôi không thể không có Hạ Ly”
“Hạ Ly không sao, chị hãy tin em, Hạ Ly sẽ không sao” Cô cứ mãi không thể tỉnh táo đến mức gần như sắp điên dại.
Trần Hi Tuấn biết cô quan tâm cô bé thế nào nên mới do dự một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Có lẽ con bé không đi lạc.
“Là sao?”
“Cảnh sát vẫn không chịu lập án hẳn là vì có người ra lệnh ở phía sau. Con bé bị một người đàn ông với thân hình cao lớn ôm đi, dù Hạ Ly ngoan ngoãn thì nhìn thấy người lạ vẫn sẽ khóc, trên camera chiếu rõ Hạ Ly tự đi về phía người kia Có lẽ là Lâm Quân dẫn cô bé đi Lê Nhật Linh lập tức hiểu ra.
Cô hốt hoảng lấy điện thoại di động ra gọi hỏi Lâm Quân ngay tức khắc.