“Về rồi à?”
“Vâng”
Lê Nhật Linh cởi áo khoác len ra, bảo mẫu tiện tay cầm lấy, Lâm Quân đi tới, ôm cô vào lòng.
“Bọn trẻ đâu rồi?”
“Đang nghe bà ngoại kể chuyện trong phòng, nghe nói em ra ngoài chuẩn bị cho năm mới!”
Lâm Quân nhướng mày nhìn Lê Nhật Linh hai tay trống không.
“Đúng vậy, đều tại Lê Minh Nguyệt” Lê Nhật Linh khẽ lẩm bẩm, ngồi trên ghế sô pha, lười biếng dựa vào vai Lâm Quân.
“Minh Nguyệt làm sao vậy?”
“Không có gì! Ý em là không có cách nào cùng đi mua đồ với Minh Nguyệt.”
Lâm Quân mỉm cười, nhưng mà cũng đúng, Minh Nguyệt rất ồn ào, Hà Dĩ Phong cũng trị không nổi.
“Hôm nay trời lạnh, cứ giao những việc này cho người hầu làm”
“Em biết rồi, hôm nay cha có gọi điện đến”
“Cha có nói gì không?” Lâm Quân nghịch bàn tay của Lê Nhật Linh, xương ngón tay của cô ấy mảnh mai, rất đẹp.
“Nói đợi lần sau lại chơi cờ với anh, còn nói muốn thảo.
luận hợp đồng với anh” Lê Nhật Linh cau mày nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân cũng nhướng mắt, cười cười nhìn vào mắt Lê Nhật Linh.
“Em biết LX đang ở trong giai đoạn khó khăn và cần sự giúp đỡ của anh. Cha chỉ ngại nói ra thôi”
“Ừ, anh biết, anh chỉ định nói với em là anh chuẩn bị ký lại hợp đồng đó. Vì vậy, anh sẽ đến nước Pháp trong hai ngày”
“Vội vàng như vậy?”
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, hơi giật mình.
“Ừ, suy cho cùng, chuyện của cha cũng là chuyện của anh”
“Cảm ơn anh” Lê Nhật Linh ôm eo Lâm Quân, trong lòng đầy cảm động và nhẹ nhõm.
Nhà họ Hạ “Ồ, đây không phải là chị dâu tương lai sắp kết hôn với anh trai tôi sao? Sao lại ngôi đây một mình! Anh trai tôi đâu?”
Hạ Lan Châu nhìn Lê Mỹ Vân trước mặt với ánh mắt mỉa mai, không ngờ trước đây mình làm nhiều việc như vậy cũng không thể ngăn cản Hạ Huy Thành đính hôn với cô ta, hơn nữa còn đẩy nhanh hôn lễ của hai người.
Bình thường thì cô vẫn phải giả bộ trước mặt mọi người, bây giờ chỉ có Lê Mỹ Vân ở đây, cô không cần lo lắng gì nữa.
Nhưng Hạ Huy Thành không yêu Lê Mỹ Vân, cô ta biết điều này rõ hơn ai hết. Cô ta sẽ không để Lê Mỹ Vân kết hôn với Hạ Huy Thành.
Lê Mỹ Vân khuấy cà phê trong cốc, không thèm để ý tới Hạ Lan Châu, nhìn ly cà phê đen có chút thất thần.
“Này, tôi đang hỏi chuyện cô, cô ngốc rồi à” Hạ Lan Châu kiêu ngạo đến mức không hiểu hành động này của Lê Mỹ Vân, đưa tay vỗ bàn, giống như không muốn chịu thua.
Lê Mỹ Vân ngước nhìn Hạ Lan Châu rồi dừng lại trong ba giây.
“Cô ngứa mắt tôi, đó chỉ là vì anh trai Hạ Huy Thành của cô. Nhưng cô biết Hạ Huy Thành chưa bao giờ thích cô, vì vậy tôi và cô đều chưa từng có được anh ấy đúng không?”
Giọng nói của cô ta lạnh lùng, giống như gió đông, giống như hơi nóng của cà phê, nhưng trong phút chốc đã biến mất.
Bản năng của phụ nữ mách bảo cô rằng Hạ Huy Thành vẫn yêu cô ta, từ cách anh nhìn cô, đó là sự ưu ái mà Lê Mỹ Vân chưa từng nhận được trước đây.