“Ý của anh là anh cũng thích cô ấy?”
Con người Lâm Quân như co lại, Lam Tịch trước mắt cũng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mà sinh nhật năm nay Nhật Linh sẽ ba mươi hai tuổi đi.
“Đúng thế thì sao?”
“Trẻ con bây giờ đều thích làm loạn thế sao?”
“Ai nói tôi làm loạn?”
Lam Tịch trừng mắt nhìn Lâm Quân, mấp máy môi, rõ ràng hành động còn mang theo vẻ ngây thơ.
Lâm Quân nhìn kỹ anh ta.
“Đã thích cô ấy, vì sao không để cô ấy có thể phát triển tốt hơn ở Coler2”
“Anh thì biết cái gì? Anh nghi ngờ tôi lợi dụng cô ấy để kiếm lời?”
Kịp phản ứng lại ý tứ của Lâm Quân, Lam Tịch nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Lâm Quân “Tôi không quan tâm anh có làm loạn hay không, cũng không quan tâm anh thích cô ấy hay là đang lợi dụng cô ấy. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu tôi đã tìm được thì nhất định phải trở về bên tôi.”
“Anh đang khiêu chiến với tôi đấy à? Vô dụng thôi, anh phải xem cô ấy có đồng ý hay không”
Nói xong lời này, Lam Tịch cầm cặp xách của mình quay người rời đi, đi được vài bước, anh ta đột nhiên ngừng lại.
“Lâm Quân, tôi biết, trước kia tình cảm của hai người rất sâu nặng, nhưng là chính do anh không chăm sóc tốt mới khiến cô ấy xảy ra chuyện, cho nên tôi mới có cơ hội, mấy năm nay đều là tôi chăm sóc cho cô ấy, anh dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện đã muốn cướp cô ấy đi! Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ tranh thủ, sẽ không cho cô ấy rời đi dễ dàng đâu”
Lam Tịch nói xong mấy lời này thì cũng không quay đầu lại mà rời đi, ra khỏi quán cà phê, anh ta sờ lên vị trí trái tim trên ngực mình, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nói lời hung tợn với người khác như vậy.
Mặc dù cảm thấy có hơi băn khoăn, nhưng vì Ly Mạch, anh ta thật sự không có cách nào yếu thế được.
Trong đầu, cảnh tượng hai người ở bên nhau lại hiện lên, mỗi một khoảnh khắc đều là kỷ niệm mà anh không thể buông xuống được.
Tuy nói hai người tuổi tác cách biệt, bối cảnh gia đình cũng chênh lệch khá xa, yêu cô chính là chuyện hoang đường nhất trong cuộc đời của anh ta! Thế nhưng anh ta lại chẳng có cách nào.
Từ khi gặp phải bóng dáng cô độc của cô ở Thái Lan, đặt cho cô một cái tên là Ly Mạch, lúc cô cười vui vẻ, anh ta liền yêu cô.
“Ly Mạch, cô ở đâu? Tôi tới tìm cô, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Ừm, vừa hay, tôi cũng có một chuyện rất kỳ lại muốn chia sẻ với cậu.”
Trong công viên.
“Hello, giám đốc Lam”
Lê Nhật Linh mặc một chiếc váy hoa, áo khoác ngoài dài qua cổ, dáng vẻ thanh lịch ngồi ở hàng ghế dài cách đó không xa vẫy tay với Lam Tịch.
“Nói với cô nhiều lần rồi, ở ngoài đừng gọi tôi là giám đốc Lam!”
Lam Tịch bước vội tới, hai tay chống lấy đầu gối thở mạnh vài hơi.
“À, được, nhưng mà với một điều kiện, cậu phải gọi tôi là chị!”
“Thôi đi, tôi không thèm gọi đâu”
Lam Tịch cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao cậu lại thế chứ? Tôi lớn hơn cậu gần mười tuổi, cậu lại cứ luôn gọi thẳng tên, cũng không biết trên dưới gì cả.”
“Tôi thích! Với cả nhìn cô xinh đẹp như hoa, còn đẹp hơn so với mấy cô gái hơn hai mươi nhiều, gọi cô là chị chẳng phải bị già sao?”
“Lần nào cậu cũng nói như vậy, nói đi, cậu có chuyện gì?”