“Bà cô của tôi ơi! Oan uổng quát Tôi làm sao dám nói xấu em chứ?”
“Thật sao?”
Lê Nhật Linh liếc xéo hai người bọn họ, ánh mắt đó rõ ràng không hề tin lời anh, sau đó cô ấy lại tiếp tục chơi đùa với mấy đứa bé.
“Vợ của cậu mất trí nhớ nhưng tính khí vẫn không đáng yêu như trước!”
“Cậu nói năng kiểu gì đấy, đây gọi là có cá tính!”
“Vâng vâng vâng! Vợ cậu nói gì mà cậu chẳng cảm thấy êm tai! Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, cái tên tình địch kia của cậu thế nào rồi? Có các loại cảm giác vội vàng, nóng nảy gì không?”
“Tình địch gì chứ! Chỉ là một thẳng nhóc miệng còn hôi sữa, tôi cũng lười so đo với cậu ta!” Lâm Quân lắc đầu một cái, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
“Ôi chậc chậc chậc… Lâm Quân à! Cậu đúng là miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo. Tôi chưa từng thấy ai có suy nghĩ và lời nói không ăn khớp như cậu đấy! Gọi điện thoại cho cha người ta luôn rồi mà còn giả vờ khinh thường người ta!” Hà Dĩ Phong vui vẻ mở miệng nói “Cậu đang tự tìm cái chết đúng không?”
Bị Hà Dĩ Phong cười nhạo, Lâm Quân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, thẹn quá thành giận giơ quả đấm lên rồi đánh về phía Hà Dĩ Phong, còn may là Hà Dĩ Phong trốn nhanh nên mới tránh được một kiếp, nếu không anh ta cũng không dễ chịu “Này này này… Tôi chỉ nói đùa chút thôi mà, cậu có cần nghiêm túc như vậy không?”
Hà Dĩ Phong xoay người lăn một vòng trên ghế sô pha, hai tay giơ chéo trước ngực thành tư thế phòng thủ, giữ một khoảng cách an toàn với Lâm Quân.
“Vừa rồi chẳng phải cậu rất ngông cuồng sao? Sao bây giờ im rồi?”
Lâm Quân lăm le tiến về phía anh ta, trên mặt đầy vẻ tươi cười hài hước.
“Này này này! Vợ con chúng ta đều có mặt ở đây, cậu chừa cho tôi chút mặt mũi được không?”
“Tất cả là do cậu trêu chọc tôi trước, không phải trách nhiệm của tôi”
Lâm Quân không hề có một chút ý định buông tha anh ta, anh đè bả vai của Hà Dĩ Phong lại.
“Ha ha ha! Cậu nhìn kìa, mau nhìn qua nơi đót”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên Hà Dĩ Phong chuyển chủ đề, thuận tay chỉ về phía Lê Nhật Linh.
“Giờ cậu muốn gì, cậu còn trông chờ Nhật Linh cứu cậu sao?”
“Không không không… Tôi không có ý đó!
Cậu không nhìn thấy Nhật Linh đang nghe điện thoại sao? Biết đâu cô ấy đang gọi cho tình địch của cậu đấy!”
Lần này lời nói của Hà Dĩ Phong thành công dịch chuyển sự chú ý của Lâm Quân Lâm Quân ngẩng đầu nhìn về phía Lê Nhật Linh, mới vừa rồi cô vẫn đang chơi đùa với mấy đứa bé, bây giờ lại đứng bên cửa sổ còn ở cùng bọn nhỏ trò chơi Lê Nhật Linh, bây giờ đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn nhỏ!
“Nhật Linh! Cậu nhanh lên nào, trò chơi Lê Minh Nguyệt hô to, có vẻ cô ấy cũng đoán được chút gì nên mới cố ý nói vậy cho người ở đầu dây bên kia nghe “Đúng vậy! Mẹ ơi! Mẹ mau đến đây nào!”
Lê Nhật Linh không tự chủ nhìn về phía họ, dùng tay ra hiệu, ý bảo bọn họ đợi một chút.
“Được rồi! Tôi cúp máy đây! Tôi còn có chút chuyện phải làm!”
“Đợi đãi Ly Mạch! Vừa rồi tôi nghe có người gọi cô là Nhật Linh, còn có trẻ con gọi mẹ? Chuyện gì đã xảy ra?”
Giọng nói của Lam Tịch lộ ra vẻ nóng nảy.
“Lúc nào tôi sẽ giải thích với cậu, được chứ?”
“Không được! Ly Mạch! Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, trước đây cô có chuyện gì cũng sẽ không lừa gạt tôi. Có phải Lâm Quân đang ở đó không? Không được! Bây giờ tôi muốn gặp cô, ngay lập tức!”
Lam Tịch nhíu mày một cái, anh luôn cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ Lâm Quân thật sự đã mang cô về nhà sao?