Ánh mắt Lê Vân Hàng nhìn chăm chảm Robert, nếu như Robert muốn tiếp quản LX thì đương nhiên ông ta sẽ mong công ty càng ngày càng tốt hơn, vậy nên Lê Vân Hàng nghĩ ông ta sẽ không từ chối vào lúc này đâu.
“Chuyện chủ tịch đã quyết định, Robert tôi đương nhiên sẽ nghe theo”
Vì đã biết rõ mọi chuyện nên khi Lê Vân Hàng nhìn thấy dáng vẻ Robert giả vờ cung kính này khiến Lê Vân Hàng cảm thấy mắc ói, nhưng nghĩ tới chuyện chính ông đành nín nhịn.
“Được, thời gian đấu thầu là chín giờ sáng ngày mai, ông về chuẩn bị chút, sau đó đi với tôi. Còn nữa, từ sau khi xảy ra chuyện của .Jackson, vị trí phó chủ tịch của công ty vẫn để trống mãi, đợi sau khi giải quyết hết mấy chuyện này tôi sẽ tiến cử ông làm phó chủ tịch, ông thấy sao?”
Lê Vân Hàng nghiêm túc nhìn Robert, ông gần như đã làm như suy nghĩ lâu lắm mới ra quyết định này vậy.
“Cái gì?
Robert đột nhiên như lạc lối trong sương mù, Lê Vân Hàng này đang tính toán chuyện gì vậy, nếu như muốn lấy vị trí phó chủ tịch này để hấp dẫn ông ta ư, hứ, mơ đi, nếu như bọn họ có được cả LX rồi, ông ta chính là trưởng ban giám đốc đắc lực nhất dưới tay James, cái này còn có sức hấp dẫn hơn phó chủ tịch nhiều.
“Tôi biết rõ rằng với năng lực của Robert thì đảm nhiệm chức vụ phó tổng là phù hợp nhất”
Khóe miệng Lê Vân Hàng khế nhếch lên thành một nụ cười bất thường, nghe vậy Robert rốt cuộc cũng hiểu được ý của Lê Vân Hàng là gì. Nói cái gì mà làm phó tổng, ông ta chẳng qua chỉ đang nói vậy để cười nhạo năng lực của ông kém cỏi còn vọng tưởng dòm ngó tới LX thôi.
Nhưng Robert cũng chỉ cười cười lấy lệ.
“Được tổng giám đốc coi trọng là vinh hạnh của tôi, nếu Robert tôi thật sự nhậm chức phó tổng giám đốc nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức mình cống hiến cho công ty”
Lê Vân Hàng gật đầu mỉm cười nhìn Robert quay người rời khỏi văn phòng, lúc cửa văn phòng đóng lại, gương mặt tươi cười của ông lập tức biến mất.
Những lời vừa nãy chỉ đơn giản là phép khích tướng để quấy rầy mạch suy nghĩ của Robert, khiến cho lòng tham muốn chiếm hữu LX của ông ta càng thêm mãnh liệt, đây sẽ là những chuẩn bị cho những chuyện sau này khi ông rời khỏi LX.
Thế nhưng kế hoạch này thành công cũng đồng nghĩa ông sẽ bại, tập đoàn LX mà ông dùng một đời tự mình sáng tạo, phát triển nó, cuối cùng sẽ đi về hướng suy bại. Thấy “đứa con tinh thần” của mình suy bại, ai có thể thấy dễ chịu được chứ?
Nhưng khi nghĩ tới Lê Nhật Linh, trong lòng Lê Vân Hàng lại quyết tâm. Cục u ác tính này tuyệt đối không thể giữ lại, nhất định phải nhổ đi, dù dùng bất cứ giá nào đi nữa.
“Tổng giám đốc, đây là tư liệu về cuộc đấu thầu lần này”
Trợ lý đặt một xấp tư liệu lên bàn làm việc của ông và nói.
Nói xong cũng không quay đi luôn mà còn muốn nói gì đó nhưng Lê Vân Hàng lại mệt mỏi xua tay ra hiệu cho trợ lý lui xuống.
Sau đó ông tùy tiện lật xem qua vài trang tập tư liệu kia rồi lại thả nó xuống bàn, nội dung trong tư liệu này đã được ông cùng Lâm Quân và Hà Dĩ Phong bàn bạc qua, cuộc đấu thầu này ông phải bỏ ra giá cao để đạt được, cũng vì thế hiện nay, LX đã phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ.
Châm một điếu thuốc, khói thuốc quanh quẩn xung quanh ông, giúp ông xua tan bớt áp lực mà mình phải gánh.
Một hồi chuông dồn dập vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.
“Alo, Lâm Quân”
“Cha, bên con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”
“Phía bên này cũng xong hết rồi, ngày mai cứ chơi tất tay thôi”
Lê Vân Hàng rít một hơi thuốc rồi nhả ra một làn khói trắng xám, sau đem cả điếu thuốc ấn vào gạt tàn, ánh đỏ đầu thuốc hoàn toàn tắt ngấm.