Lâm Quân không yếu thế, gào lại, cả người như sắp sụp đổ.
“Có thể ông ta cố ý nói thế, có thể là lừa cậu thôi, cậu đừng mắc bẫy”
Hai tay Allen đè vai Lâm Quân, hai tay Lâm Quân bị hai cảnh sát còng lên ghế, giờ anh mới bình tĩnh được.
“Uống ngụm nước, bình tĩnh một chút”
Allen bất lực thở dài, nhìn Lâm Quân dịu lại, rót một ly trà đẩy tới trước mặt anh.
“Mở còng ra cho tôi”
Lâm Quân lườm anh ta một cái, lạnh lùng nói.
“Không được, mở ra, cậu lại phát điên thì sao?”
“Chẳng lẽ cậu định còng tôi ở đây cả đời hả? Tôi không phạm pháp, không phạm tôi, cậu là cảnh sát, hiểu luật mà làm thế này, có ổn không?”
u phá hoại trật tự công cộng, bị cảnh sát bắt là đúng”
“Cậu, Allen, cậu còn chơi chiêu này với tôi?”
Lâm Quân hơi nhướng mày, khiến Allen rùng mình.
“Nào có chuyện đó, chỉ cần cậu đồng ý không làm loạn trong đó nữa, tôi thả cậu ra ngay”
“Ừm, tôi không thế nữa”
Lâm Quân nhìn còng trên tay mình, hừ một tiếng, ở chỗ .James chắc chắn không lấy được tin tức của James, nhưng nếu đã biết có khả năng Lê Nhật Linh vẫn còn sống, trong lòng Lâm Quân vẫn còn hi vọng, chỉ cần cô còn sống, thì dù lên trời xuống biển, anh cũng phải tìm ra cô.
“Nói thật hả?”
Allen cầm lấy chìa khoá, vẫn hơi do dự nhìn Lâm Quân.
“Sao mà lê mề thế?”
Lâm Quân mất kiên nhẫn, cướp lấy chìa khoá.
“À!”
Allen chưa kịp phản ứng, cách một tiếng, tay Lâm Quân đã được tự do.
“Ở đây giao cho cậu đó, tôi đi trước đây”
Vừa nói chuyện, Lâm Quân vừa đi tới cửa, giơ tay lên, chìa khoá bay lên thành một đường vòng cung hoàn mỹ, rơi vào tay Allen một cách vững vàng.
“Đi luôn hả?”
Lâm Quân không nói gì, chỉ giơ tay tạm biệt, sau đó không quay đầu, rời khỏi phòng làm việc.
Nhìn bầu trời ngoài cục cảnh sát, lại hơi tiêu điều mỏi mệt.
Vốn dĩ, danh không định tha cho James nhanh thế, James đã làm sai quá nhiều, tốt nhất là để tập đoàn .James phá sản, sau đó để ông ta trắng tay, thành tên đầu đường xó chợ.
Ông ta ở thương trường nhiều năm, không từ thủ đoạn, không biết có bao nhiêu kẻ địch, đợi tới khi rơi vào bước đường đó, không cần anh ra tay, có rất nhiều người sẽ khiến ông ta trở nên thảm hại hơn nữa.
Nhưng đột nhiên lại có tin tức của Lê Nhật Linh, anh lại rất nhớ các con, nên quyết định thu lưới.
Anh vẫn còn có chuyện quan trọng hơn, cũng có người quan trọng hơn đang đợi mình.
“Lâm Quân!”
Vừa mở cửa xen, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lâm Quân ngẩng đầu, nhìn hai người quen thuộc ở không xa, đóng cửa xe lại, dựa lên cửa sổ.
“Trần Hi Tuấn! Lâu rồi không gặp!”
“Lâu rồi không gặp!”