Ánh sáng trong mắt cô trở nên mờ dần, cô có thể cảm thấy được đứa bé này không thân với cô.
Lâm Hạ Ly là một đứa bé thật nhẫn tâm.
Con bé ngủ rất ngon, chiếc miệng trắng nõn cứ phát ra âm thanh chóp chép, thong thong nhổ ra bong bóng, tiếng anh trai khóc thút thít dường như cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của con bé.
Lê Nhật Linh nhìn con gái, lại nhìn đứa bé trai mà Lâm Quân đang ôm, trong lòng thấp thoáng đã nhận ra điều gì đó Ánh mắt của cô dần dần trở nên trống rỗng……
Cho đến khi Lâm Quân chỉnh đốn đứa bé xong, lại bế đứa bé đến trước mặt Lê Nhật Linh một lần nữa, dùng đôi mắt sâu thắm ấy nhìn cô một cách bình tĩnh, nói rằng: “Được rồi, em lại bế đi”
Cô bây giờ mới hồi phục tinh thần, cẩn thận bế đứa bé vào trong lòng, lại sờ lên gương mặt mềm mại ấm áp của bé, bống nhiên lại nhớ về cái ngày mà toàn thân đứa bé lạnh buốt đó.
Cô rất hoảng sợ.
May mà Lâm Quân nhanh tay nhanh mắt, đỡ đứa bé.
Trong lúc Lâm Quân cho rằng cô sẽ kích động, thì lại nhận ra cô đang nhìn anh rất bình ĩnh, nói một cách lạnh nhạt: “Xem ra thì anh đã nói đúng, bây giờ em đến bản thân còn không nuôi nổi thì càng không thể nào nuôi được đứa bé”
“Nhật Linh..”
“Nhưng em sẽ cố gảng làm một người mẹ tốt, chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ này”
Lâm Quân lặng lẽ thở dài một hơi Lê Nhật Linh nhìn mọi thứ xung quanh một cách yếu ớt, nhưng lại không nói gì cả Sức khỏe của Lê Nhật Linh dần dần tốt hơn Lâm Quân mượn bà dì năm đó đã chăm sóc Hà Vi Nhiên khi Hà Vi Nhiên ở cữ từ chỗ của Hà Vi Nhiên, để bà ấy chăm sóc Lê Nhật Linh.
Để cho Lê Nhật Linh chăm sóc hai đứa bé, lại có thêm sự giúp đỡ của Lâm Quân và bà dì thì cũng coi như là đâu đã vào đấy.
Bọn nhóc đều rất khỏe mạnh, sức khỏe của Lê Nhật Linh cũng bình phục rất nhanh chắc Cô cũng không nhắc lại đến việc ly hôn, không tức giận, cũng không cãi nhau với Lâm Quân nữa, mà chỉ dốc lòng yêu thương hai đứa trẻ.
Lâm Quân cũng nhận ra, mọi khi Lê Nhật Linh ôm con thì đều ngơ ngấn cả người, nhìn hai đứa bé ngủ say, nhìn mấy tiếng liền cũng không chán.
Lâm Quân cảm thấy tình hình này của Lê Nhật Linh không bình thường một chút nào, nhưng mà cách cư xử của Lê Nhật Linh trông vẫn luôn rất bình thường như không có chuyện gì, chỉ vì quá căng thẳng nên Lâm Quân mới nghỉ ngờ như vậy.
Buổi sáng ngày hôm đó là do chính Hoàng Ánh đưa Lâm Niệm Sơ ra nước ngoài, vì sợ Lâm Niệm Sơ không quen với cuộc sống ở nước ngoài nên còn chuẩn bị sẽ lại đó một thời gian cùng với cậu Lê Nhật Linh ở lại bệnh viện điều dưỡng thân thể, tận tay chăm sóc hai đứa bé, trong lòng cũng yên ổn hơn chút.
Không có ai làm phiền, cuộc sống dường như tốt đẹp hơn, dần trở về đúng hướng.
‘Sau cái ngày mà Lê Nhật Linh ra viện cùng với đứa bé thì cũng là ngày Lê Minh Nguyệt kết hôn với Hà Dĩ Phong.
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh đang chăm sóc đứa trẻ, hỏi xem cô có muốn đi hay không.
Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ ngủ say của hai đứa trẻ tồi ngẩng đầu nhìn Lâm Quân, cười vui nói rằng cô sẽ đi Nụ cười đột ngột của Lê Nhật Linh làm cho.
Lâm Quân đơ người một lúc: “Em có muốn bế theo con không?”
Anh biết rằng sau khi xảy ra chuyện đó ở bệnh viện thÌ Lê Nhật Linh không yên tâm để đứa bé ở bất cứ chỗ nào nữa, rất sợ đứa bé sẽ gặp chuyện xấu ngoài ý muốn Cô lại cúi đầu, mỉm cười nhìn đứa bé, hỏi lại “Có thể bế con theo sao?”
“Có thế chứ”. Chỉ cần cô đồng ý thì muốn làm thế nào cũng được.
Anh ôm một cái, cô ôm một cái là xong rồi Khóe môi của Lê Nhật Linh luôn nhếch lên trông cứ như đang cười, cũng giống như đang mỉa mai.
Cô nói: “Vậy thì bế con theo”