Chương 834: Năm tháng tươi đẹp
Bên trong căn phòng, Lâm Quân đến gần giường Lê Nhật Linh.
Lúc này, người trên giường đang ngủ rất say, khuôn mặt quen thuộc lại rõ ràng trong mắt mình một lần nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của Lê Nhật Linh tràn đầy vẻ mệt mỏi, tái nhợt. Thân hình vốn đã gầy gò, bây giờ lại còn gầy hơn.
Có thể nhìn thấy cô, tảng đá trong lòng anh cũng coi như đã buông xuống, nhưng mà vừa nghĩ đến tình trạng thân thể của cô hiện này, tim anh lại một lần nữa thắt lại.
“Em sẽ trách anh sao? Trách tôi lúc ấy đuổi em đi, trách anh không bảo vệ em thật tốt, trách anh lúc ấy không nhận ra em từ ánh mắt đầu tiên”
Lâm Quân đứng bên giường của cô, hai tay năm chặt bàn tay cô, sau đó đặt chạm vào môi của mình và lẩm bẩm nói chuyện.
Xem ảnh 1
Anh cúi đầu, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô không buông mà áp tay cô vào trán mình.
Lê Nhật Linh mở mắt ra, bởi vì ánh mặt trời hơi chói mắt, trước mắt tối đen trong giây lát, nhưng lại từ từ chuyển đổi thành sáng ngời.
Trong lòng bàn tay là nhiệt độ ấm áp.
Cô xoay mặt nhìn người đàn ông trước mắt, đaay là người mà mình vẫn ngày nhớ đêm mong khi ở trong một căn phòng xa lạ.
Nhớ tới lúc mình nhìn thấy anh ở ngoài cửa quán bar, nhớ dáng vẻ anh vội vội vàng vàng đi ngang qua trước mặt mình, mặc dù chỉ nhìn nhau qua một ánh mắt, nhưng không hiểu tại sao Lê Nhật Linh vẫn có một niềm tin mãnh liệt, chắc chắn Lâm Quân có thể nhận ra cô, chắc chắn anh sẽ giải cứu cô.
Mà đúng là Lâm Quân đã làm được. Khi cô nghiêng ngả trong xe, mặc dù toàn thân cô rã rời, không có một chút sức lực nào, nhưng cô vẫn dùng hết sức giãy giụa, muốn nhìn thấy bóng hình phía sau.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được một cơn đau, tiếp theo cô lập tức ngủ mê mang. Cho dù như vậy, cô vẫn tin tưởng là anh sẽ cứu được mình, cô tin tưởng anh sẽ không bỏ rơi cô.
Giống như anh đã hứa với cô là anh sẽ giúp cô tìm được Lê Vân Hàng, bây giờ anh đã tìm được.
Lúc này mình nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, chắc hẳn đã dọa sợ anh nhỉ!
Cô dùng sức nâng một cánh tay khác lên, muốn sờ lên đầu anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, cô cười một tiếng, cũng không có ý định muốn nói chuyện, nhưng nước mắt từ khóe mi yên lặng trượt xuống.
Bởi toàn thân đều không có sức, bàn tay suýt rơi xuống của cô nhanh chóng được Lâm Quân nắm lấy.
Hai người cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn đối phương như vậy, chuông đồng hồ trong phòng vẫn vang lên tích tắc tích tắc, ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, bóng cây chiếu lên mặt Lâm Quân. Thỉnh thoảng truyền tới hai ba tiếng chim hót, bọn họ cũng không để ý tới, có lẽ năm tháng tươi đẹp chính là cảnh tượng thế này.
Bọn họ chỉ yên lặng ngắm nhìn đối phương thế này, tựa như đây chính là cả thế giới của bọn họ.
“Em tỉnh rồ Qua một lúc lâu, Lâm Quân cười một tiếng, mở miệng trước.
Lê Nhật Linh gật đầu một cái, không nhịn được châm chọc anh không phải đang nói nhảm sao.
“Em có biết anh nhớ em đến mức nào không?”
Đôi môi của anh kề sát vào khuôn mặt cô, anh đặt một nụ hôn lên trán côi. Cô cứ yên lặng nhìn anh như vậy, nhìn người mà côi yêu sâu đậm giống như một đứa trẻ ở trước mặt mình.
“Em đúng là một cô bé ngốc nghếch!”
Anh dùng tay nhéo mặt cô một cái.
“Sau này không cho phép em rời xa anh nữa”
Cô gật đầu một cái, nước mắt lại trào ra khỏi khóe mắt.
“Tại sao lại khóc, em có biết là dáng vẻ của em lúc khóc rất xấu xí không?”
Lê Nhật Linh nín khóc mỉm cười, ở chỗ kia cô cũng không phải chịu khổ bao nhiêu. Cô cũng không biết tại sao hai người kia chỉ trông coi cô, cung cấp một ngày ba bữa rất đúng giờ, nhưng cũng không làm gì cả.
Cô vẫn luôn lo lắng, sợ bọn họ dùng mình để uy hiếp Lâm Quân, cho nên khi ở đó, thật ra trong lòng cô vẫn luôn lo lắng, quyến luyến không nỡ buông tay một người, chính là Lâm Quân.
Bây giờ, anh sống sờ sờ đứng trước mặt cô, làm cô không nhịn được cảm thấy hơi khổ sở và vui sướng.
Lâm Quân giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt, cô nghe thấy anh cố tình làm trò đùa để trêu chọc mình, không nhịn được bật cười.