Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 964





“Chuyện này để sau hãy nói, khi nào thì hai đứa định về nước?”





“Còn khoảng nửa tháng nữa là Tết, chúng con định là sẽ về trước Tết ạ”





“Được” Lê Vân Hàng gật đầu, chìm vào suy tư.





“Đừng nghĩ nhiều quá, Nhật Linh tìm được cha là chuyện rất đáng vui mừng mà” Lê Minh Nguyệt nhanh trí tiến đến hoạt náo.





Hạ Linh cũng định thần lại, tươi cười làm nũng với Lê Vân Hàng: “Cha, cha để con chuẩn bị tiệc cho chị nhé?”





Cô ấy thật lòng rất muốn làm gì đó cho Lê Nhật Linh, sau cuộc nói chuyện của cha cuối cùng cô ấy cũng có thể nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa mình và Lê Nhật Linh.





Chuyện trước đấy là do cô ấy sai, bây giờ để bù đắp chắc chắn vẫn kịp.





“Thật sự không cần phải phiền phức như vậy đâu” Lê Nhật Linh không nhịn được muốn từ chối, trước nay cô luôn rất khiêm nhường, giờ phải xuất hiện giữa đám đông cô sẽ bị căng thẳng.





“Cha muốn giới thiệu con với mọi người con là con gái của Lê Vân Hàng. Chuyện xảy ra với con năm đó là cha có lỗi với con, nhưng bây giờ con đã trở về, cha hứa sẽ không để cho con phải chịu uất ức nữa.” Ông mở miệng, ánh mắt kiên định, lời nói chắc chắn cực kỳ có sức thuyết phục.





Đó từng là sai lầm ông phạm phải khi còn trẻ, chuyện đó đã khiến ông trải qua bao nhiêu năm ngày đêm ăn ngủ không yên, nhưng từ giờ điều đó sẽ không còn nữa rồi.





Trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát, một cảnh sát bước vào phòng nơi Jackson đang ngồi.





“Tới giờ ăn rồi.”





Jackson gật đầu không mấy vui vẻ, không nhúc nhích, mắt thì lờ đờ, mặt quấn đầy băng gạc, thoạt nhìn giống như một xác ướp đơ cứng.





“Sao? Đi đến bước đường như hôm nay rồi tự nhiên lại sốc à?” Viên cảnh sát kéo mũ che gần hết khuôn mặt, trong không gian tối tăm của phòng tạm giam, giọng nói của anh ta dường như rất dễ đâm thẳng vào tim người kháci.





Bản thân ông ta giờ đây là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đúng không? Nhưng những người này đúng là nhàm chán, ông ta lười biếng suy nghĩ, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đó một lúc lâu mới nhận ra, ánh mắt ngưng tụ, cơ thể chợt rung lên: “Sao cậu lại ở đây!”





“Tại sao tôi không thể ở đây?”





Jackson đột nhiên trở nên căng thẳng lùi lại hai bước: “Làm sao cậu vào được! Tránh xa tôi ra!”





Người đàn ông mặc trang phục cảnh sát cong môi, vươn tay nâng kính rồi mới cúi xuống nhìn Jackson: “Chậc chậc chậc, bị đánh thành thế này, muốn vào thì tự nhiên cũng sẽ vào được thôi. Có điều ông bây giờ còn sợ cái gì nữa chứ? “











“Tôi không sợ” Cơ thể .Jackson hơi run lên, không biết tại sao khi nhìn cậu ta trong lòng lại nảy sinh cảm giác lo sợ, nhưng đến cả ông ta cũng không biết rốt cuộc mình sợ cái gì.





“Ồ? Thật sao?” Giọng nói của người đàn ông như có mà cũng như không, ngón tay anh ta duỗi ra và ấn mạnh vào sống mũi của Jackson, máu đã tràn ra từ chiếc mũi mỏng manh của anh ta vì cú đánh của Jackson.





“Cậu đến để cười tôi đấy à?” Giọng Jackson dần trở lại bình tĩnh, mở miệng tự giễu.





Người đàn ông mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Ngay từ đầu bảo ông nghe lời boss ông không chịu, cứ không biết trời cao đất dày là gì đi thử bản lĩnh của Lâm Quân với Lê Vân Hàng cơ, giờ đã hối hận chưa?”





“Nếu không phải cậu gây chuyện thì sao tôi lại rơi vào cảnh này!” cảm xúc ông ta vốn đã bình tĩnh lại nay bỗng trở nên kích động, là do cậu ta giúp Lâm Quân! Bước quan trọng nhất lại chính là do cậu ta tự hủy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK