“Lẽ nào ông không biết tại sao năm đó Hạ Hi lại tự sát sao?”
Ánh mắt Lê Vân Hàng trở nên sắc bén, nhìn chăm chẳm .James trước mặt, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối dù là nhỏ nhất.
“Tôi không nên hỏi ông chuyện này sao?”
James ngồi dậy, đối mặt với Lê Vân Hàng. Nếu ánh mắt có thể dùng làm vũ khí thì cả hai người đều đã bị thương rồi.
“Nếu không phải tại ông ra đi không lời từ biệt, bỏ rơi vợ con thì cô ấy làm sao có thể bị trầm cảm?”
James lạnh lùng nói, nghĩ đến chuyện xảy ra khi đó, cảm thấy có chút kích động.
“Tôi không muốn bỏ rơi cô ấy. Năm đó tôi đã trở lại. Tôi đi ra ngoài một tháng rồi trở về’“
Lê Vân Hàng tiếp tục nhìn vào mắt James và giải thích.
“Tở về!” James dừng lại rồi nghĩ tới điêu gì đó.
“Vậy tại sao anh không xuất hiện?” James vẫn như cũ không nghĩ ra, càng cảm thấy Lê Vân Hàng đang bao biện cho mình, liền lạnh lùng nói.
“Vì lúc đó con cái của tôi đều mất tích hết”
Ánh mắt Lê Vân Hàng trâm xuống, tiếp tục nói: “Tôi không dám đối mặt với Hạ Hi, sợ rằng cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Lúc đó, nhìn thấy ông hết sức chăm sóc cô ấy, tôi vẫn rất biết ơn ông. Vì vậy tôi quyết định đi tìm lại bọn trẻ, rồi mới quay lại chuộc lỗi với hai người.”
“Không phải, những gì ông nói đều là dối trá hết, ông đã bỏ rơi cô ấy!” James nhìn Lê Vân Hàng, vẫn cố chấp với lời nói của mình.
“Làm sao, tôi nhát gan, còn không dám thừa nhận sự bội bạc của mình? Năm đó nếu không phải tại ông đưa cô ấy đi thì tôi và cô ấy có thể lạc mất nhau như vậy sao? Vợ của bạn không được động vào, ông thật không biết xấu hổ”
Lê Vân Hàng phẫn nộ, những chuyện năm đó có bao nhiêu kỳ lạ, trong lòng ông đã sớm biết rõ.
“Không, chúng tôi yêu nhau thật lòng. Hạ Hi sẽ lấy tôi, đó là chuyện do ông trời sắp đặt. Nếu như anh đã lựa chọn bỏ rơi cô ấy, tại sao tôi lại không thể chăm sóc cô ấy? Cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn chứ không phải tên rác rưởi bỏ rơi vợ mình như anh”
James dường như bị chọc trúng chỗ ngứa, bắt đầu giở giọng ngụy biện.
“Tên khốn, ông chăm sóc tốt thật đấy. Nhận được sự tin tưởng của cô ấy, giở trò vào rượu của cô ấy, sau đó gạo đã nấu thành cơm. Đây là cách ông chăm sóc cô ấy sao? Vì để cô ấy lấy ông mà chuyện gì cũng dám làm!”
dames tránh ánh mắt của Lê Vân Hàng.
“Tôi không biết ông đang nói về cái gì”
“Ngoài mặt ông có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng ông có thể coi như không có chuyện gì sao? Trong lòng ông không có chút gì gọi là hối hận sao? Làm nhiều chuyện xấu như vậy, ban đêm không gặp ác mộng sao?”
Lê Vân Hàng nhàn nhã nói, nhưng giọng điệu cực kì đáng sợ.
“Không phải, ông đang trốn tránh trách nhiệm. ông muốn đổ cái chết của Hạ Hi lên đầu tôi. Tôi sẽ không bị ông lừa”
Tim James đập nhanh, phòng tuyến cuối cùng đã bị Lê Vân Hàng tiêu diệt..
“Cái chết của Hạ Hi khi đó thật sự tôi cũng có trách nhiệm, nhưng hung thủ vẫn là ông”
James kinh hãi nhìn Lê Vân Hàng, không hiểu ông ta muốn nói gì.
“Nếu không phải anh lặng lẽ mang hai đứa con gái của tôi đi, để cô ấy không có chỗ dựa tinh thần chờ tôi trở lại, cô ấy đã không gục ngã.
Anh đã giết cô ấy vì dục vọng ích kỷ của chính mình, anh có biết không?”
Lê Vân Hàng rống lên, hai mắt đỏ bừng, thật ra tất cả những chuyện này ông đều tình cờ phát hiện khi trở về nơi ở trước đây của ông và Hạ Ví.
“Không, không thể nào! Không, không phải tôi!”