Trần Hi Tuấn cười một tiếng, bị Lâm Quân nhìn thấu tâm sự trong lòng, cậu ta cũng không giận.
“Cậu biết người khá được xem trọng bên người cha cậu là ai không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn biết cha cậu cử ai đi làm hại Nhật Linh thôi”
Trần Hi Tuấn rũ mi, trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ của cha mình và Minh ngày đó cậu ta thấy được ở phòng quan sát.
“Có! Là người đàn ông trong bức ảnh lần trước anh đưa tôi xem, anh †a tên Minh. Cha tôi hình như có vẻ rất trọng dụng anh ta”
“Minh!”
Lâm Quân lẩm nhẩm cái tên này, nhìn tàn thuốc trước mắt lúc mờ lúc rõ, không nói gì thêm.
sớm thế, anh em hai đứa nói gì đi Lê Vân Hàng đứng ở cửa phòng lười biếng duỗi người một cái, đấm đấm phần eo đau nhức.
“Chúng con đang bàn xem là có nên về nước hay không ấy mà”
“Cha, trên bàn có sữa nóng và bữa sáng con để cho cha đấy ạ”
“Già rồi, già rồi, không thể nói chuyện với mấy người trẻ như mấy đứa được”
Lê Vân Hàng tiếp tục đấm bóp eo, đi tới bên cạnh bàn ăn, lắc lắc đầu.
“Thương lượng thế nào rồi, mấy đứa chuẩn bị về nước đấy à?”
Lâm Quân gật đầu: “Vâng, chúng con định sẽ về nước.” Anh không yên tâm cho Lê Nhật Linh, cứ ở bên cô là ổn nhất.
“Trần Hi Tuấn, cháu thì sao?”
“Cháu về với anh Lâm Quân ạ!”
“Ừm, thế cũng tốt! Cũng có nhau mà quan tâm chăm sóc!” Lê Vân Hàng uống một ngụm sữa, gật gật đầu, dường như có chút đăm chiêu.
“Vậy còn cha?”
“Để cha nghĩ xem!” Ông cắn một miếng bánh mì, nhăn mày suy nghĩ vài giây.
“Cha đi cùng với mấy đứa xem sao! Về thăm cháu ngoại của cha, còn có cha mẹ con nữa, cha cũng nên gặp.”
“Vậy công ty LX phải làm sao đây?”
“Trước khi cha đi thì công ty cũng đã đi vào quỹ đạo của nó rồi, cha muốn đi vài ngày, cũng không đến mức xảy ra chuyện gì đâu.”
Thật ra cuộc cãi vã ngày hôm qua giữa ông và James không những nhắc nhở ông mà còn nhắc nhở cả .James.
Thời còn trẻ, ông vì công việc bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, cũng vì công việc mà phải xa cách hai đứa con gái cả nửa đời người, bây giờ ông không thể vì những yếu tố khách quan này mà lại bỏ lỡ khả năng hòa hợp với người thân lần nào nữa.
Huống hồ chỉ James khí thế ngất trời, từ đôi mắt lạnh lùng của ông ta không khó để nhìn ra, kế tiếp có lẽ sẽ tồn tại những chuyện không thuận lợi, không ai có thể biết được ngày mai và biến cố cái nào sẽ đến trước tiên, ông không muốn nửa đời sau của mình để lại nuối tiếc thêm lần nào nữa.
“Được, chắc chắn ba đứa cháu ngoại của cha sẽ rất vui cho mà xeml: “Hạ Ly chắc là nhớ bác lắm nhỉ!”
Trần Hi Tuấn nhướng mày, như không cam lòng bị lơ đẹp.
“Cứ nhắc tới cha mãi thôi, không sửa được miệng, kêu cha là cha suốt, gặp con thì con cho ăn đòn lâu rồi!”