Trần Hi Lam có chút khó tin vào lỗ tai của chính mình, nhìn trạng thái hiện tại của Trần Hi Tuấn, phát hiện những gì mà bản thân vừa lo lắng đều là dư thừa.
James quay đầu lại, ông ta đứng ở trên bậc thang, nhìn Trần Hi Tuấn, lúc này đã không còn khuôn mặt âm trầm và giả dối như lúc ở với Jackson nữa.
Mà hiệu tại lại có một loại cảm giác uy nghiêm, ông ta thân là một người cha, ở trước mặt con cái của mình và trước mặt người ngoài đương nhiên là sẽ không giống nhau.
“Biết sai là được rồi, Trần Hi Tuấn à, con phải biết răng mặc kệ cha đã làm cái gì, tất cả đều là vì muốn tốt cho con, vì muốn tốt cho Trần Hi Lam. Ta chỉ muốn cho hai người các con có cuộc sống thật tốt.”
James nói ra những lời rất thấm thía, đồng thời cũng nhìn thoáng qua Trần Hi Lam.
Nếu là trước đây, khi nghe thấy những lời này khẳng định Trần Hi Lam sẽ rất cảm động, nhưng lúc này trong lòng cô lại không có chút vui sướng nào cả, trong lòng lại tràn đầy ác cảm.
Cô biết cha cô đi con đường này, càng đi càng lệch hướng.
Nàng nào có khát vọng một cuộc sống nhiều tiền của, cô chỉ hi vọng ba người bọn họ có thể hòa thuận với nhau, bình an ở cạnh nhau mà thôi.
“Vâng, con biết rồi ạ”
Trần Hi Tuấn cũng không nói gì cả, hôm nay anh lại vô cùng phối hợp.
“Vào đi thôi! Người một nhà đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi”
Nhìn thấy dáng vẻ chân thành này của Trần Hi Tuấn, James thật sự cảm thấy rất vui mừng, thở ra một hơi.
Trần Hi Lam nhìn thấy hai người bọn họ cũng coi như là đã hóa giải hiểu lầm với nhau, miễn cưỡng cười cười, tiến lên ôm lấy cánh tay của Trần Hi Tuấn, sau đó cùng nhau đi theo phía sau James.
“Cha kể cho chúng con nghe chuyện hồi nhỏ đi”
Đây là cách của Trần Hi Lam để khuấy động bầu không khí ở nhà trong những năm qua, mỗi khi anh trai và cha cô xảy ra mâu thuẫn, cô đều dùng cách này để đối phó.
“Hồi các con mới sinh ra nhà mình làm ăn thất bại, làm gì có tiền đâu, nhà cũng nhỏ hơn bây giờ nhiều…”
James thở dài nhìn đại sảnh lớn trước mắt, bao năm qua đã phấn đấu nỗ lực hết mình cuối cùng cũng thực hiện được chí lớn của bản thân, xây dựng nên một đế chế hùng mạnh trên đất Mỹ.
“Khi ấy mẹ sinh các con ra rồi cũng qua đời, các con không có sữa bú, cứ phải uống sữa ngoài suốt. Chắc là vì không có mẹ nên hai đứa hay quấy khóc ghê lắm. Người ta bảo cha những đứa trẻ mà không có mẹ đều sẽ thiếu cảm giác an toàn … “
Bất cứ khi nào nói về những điều này, ký ức luôn đưa mạch suy nghĩ của ông ta đi thật xa.
“Đúng, hồi nhỏ rất hạnh phúc”
Trần Hi Tuấn lặng lẽ nói một câu, không gian xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Hiện tại cũng rất vui vẻ!” Cậu ta liếc nhìn James cười buồn.
“Cha, nếu con muốn trở lại cuộc sống cũ, cha có đồng ý không?”
Trần Hi Tuấn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn James.
Nghĩ về quá khứ, đây là lần đầu tiên James nghĩ theo cách này, suốt bao năm ông ta đã quen với việc hô mưa gọi gió trên thương trường, cũng quen với việc thao túng quyền lực và cảm thấy vui vẻ vô cùng thỏa mãn, giờ con trai đột nhiên hỏi mình câu này khiến ông ta không biết nói gì.
“Tất nhiên là không” Ông ta suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Tại sao?”
Trần Hi Tuấn hơi lim dim mắt, sở dĩ cậu hỏi điều này thật ra là vì để thử lòng cha mình. Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nếu một ngày cậu không có gì, phải bắt đầu lại từ đầu, không còn cuộc sống thượng lưu nữa?
Nhưng câu trả lời của James đã quá rõ ràng.