Đem Lê Nhật Linh nhét vào ghế xe phụ, sắc mặt bình tĩnh chuẩn bị lái xe đi.
Lê Nhật Linh cảm thấy tâm trạng anh hiện giờ tốt chút nào cả.
Cô đưa tay ra ngăn cản không cho anh lái xe.
Thấy thế Lâm Quân liền quay đầu sang nhìn cô, như là đang hỏi cô rằng cô có ý gì.
Ánh mắt cô trầm xuống, bình tĩnh hỏi anh: “Lâm Quân, có phải anh cho người theo dõi em không?”
Nếu không theo dõi cô thì làm sao có thể đến đây nhanh như vậy?
Còn đem ba người một nhà kia về đề giáo huấn.
Lâm Quân không phù nhận: “Anh không yên tâm với em, chúng ta chiến tranh lạnh lâu như vậy rồi mà em cũng không chịu gặp anh.”
“Em không có trốn tránh anh, em luôn ở lại trang viên Lệ Thủy. Người trốn tránh ở đây phải là anh mới đúng” Lê Nhật Linh sửa lại lời anh.
Chì cần một ngày nào đó, anh có thề buông bỏ cái gọi là thể diện của mình xuống, trở về trang viên Ngự Thủy, anh có thề thấy rằng kỳ thật cô chưa bao giờ rời đi.
“Được, anh thừa nhận, theo dõi em là anh không đúng, nhưng đều là lo lắng cho em, sợ rằng em sẽ gặp phải chuyện không may. Huống hồ, em lúc trước còn uống thuốc tránh thai đề lừa dối anh.” Lâm Quân cảm thấy mình đã rất bao dung cô, thậm chí còn có chút thấp hèn.
“Chuyện thuốc tránh thai anh không tính toán nữa, cho nên chuyện anh cho người theo dõi em, em cũng tha thứ cho anh, được không?”.
Lê Nhật Linh cảm thấy thật buồn cười: “Em nói rồi, em không uống thuốc tránh thai.”
“Em vẫn không chịu thừa nhận?”
“Chuyện em không làm, em sẽ không thừa nhận.”
Lâm Quân nhìn cô thật sâu, trong mắt có chút thất vọng.
Lúc đầu anh cũng thắc mắc bệnh viện có nhúng tay vào việc này không.
Mấy ngày nay không gặp cô, anh đã kiểm tra kỹ lưỡng ở bệnh viện và không có vấn để gì cả.
Báo cáo kiểm nghiệm không có lừa người, nhân viên bệnh viện càng không nói dối.
Mặc dù Lâm Quân không muốn tin nhưng cũng phải tin rằng Lê Nhật Linh đã lén uống thuốc tránh thai.
“Được, chuyện thuốc tránh thai chúng ta không nói nữa.”
Lê Nhật Linh lười tranh luận với anh một cách vô ích như một đứa trẻ, thu tay lại rồi dựa đầu vào cửa kính xe.
“Em đang nghĩ về Hạ Huy Thành?”
“Phải.
“Nghĩ cái gì về hắn?”
Không thấy tiếng cô đáp lại, Lâm Quân liền đem cô kéo về phía mình, gắt gao ôm lấy cô: “Em có nghe thấy không? Em là của anh.”
Chuyện Lê Nhật Linh gặp Hạ Huy Thành làm anh cực kì bất an.
Anh biết Hạ Huy Thành đối xử với cô tốt như thế nào, anh cũng biết mình không bằng Hạ Huy THành, nhưng giờ Lê Nhật Linh là người của anh, dù thế nào anh cũng sẽ không trả thù.
“Em là người của anh, trái tìm em là của anh, tương lai cũng là của anh, tất cả những gì của em đều là của anh”.
Bộ dạng của Lâm Quân làm cho Lê Nhật Linh thất vọng tột độ: “Nhưng anh đâu có tin tưởng lời em nói, anh tin một bản báo cáo xét nghiệm.”
Anh độc đoán và độc đoán, phân tích thể giới của cô theo quan điềm của riêng mình.
Như là một đứa trẻ vô lương tâm tùy ý đả kích người ta.