“Dạ, nhất định cháu sẽ làm thật tốt!” Lâm Niệm Sơ gật đầu thật mạnh, trong mắt như chứa một nét cười đầy thỏa mãn, cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, vui giận gì cũng đều có thể nhận ra qua nét mặt.
“Vậy thì chúng ta quyết định như thế nhé, sau này các con của chị sẽ giao cho em hết, được không nào?” Lê Nhật Linh nhìn qua phía Hoàng Ánh, cười hỏi.
“Vâng” Lâm Niệm Sơ gật gật đầu, cong môi cười đáp, ngay cả vết thương của mình cũng không còn thấy đau nữa.
Y tá đi vào trong phòng, tiêm một mũi tiêm cho Lâm Niệm Sơ, Lê Nhật Linh lấy di động ra, đọc truyện cho Lâm Niệm Sơ nghe, đây là đãi ngộ mà lâu lắm rồi Lâm Niệm Sơ chưa từng được hưởng.
Cậu bé mở to đôi mắt nằm nghe, mãi một lúc lâu sau mới chìm vào giấc ngủ say.
Cả căn phòng trở nên tràn ngập trong bầu không khí của sự cứu rỗi, đối với Lâm Niệm Sơ, đối với Lê Nhật Linh, cũng là đối với Hoàng Ánh.
Trên thế giới này, dường như chẳng có điều gì có thể cứu rỗi được linh hồn tốt hơn tha thứ và buông bỏ.
Lâm Quân và cha Lâm cùng đứng ở ngoài hành lang, mỗi người cầm một điếu thuốc đứng tựa vào lan can, nhìn những bệnh nhân muôn hình vạn vẻ trong bệnh viện đi qua đi lại.
“Những năm qua, Niệm Sơ vẫn luôn là một cái gai trong lòng cha và mẹ con!”
Cha Lâm rít một hơi dài, đầu ngón tay hơi run lên để vẩy tàn thuốc đi, giọng nói của ông có hơi khàn.
Lâm Quân biết ý của ông, thực ra thân phận của Lâm Niệm Sơ đối với anh là gì? Em trai cũng cha khác mẹ? Vừa nghĩ đến đã thấy thật nực cười.
“Vậy hiện giờ thì sao?”
Lâm Quân quay người dựa vào lan can, nhướng mày nhìn người cha hiền hòa lại đã trải bao sóng gió cuộc đời của mình.
“Bây giờ, cuối cùng nó cũng đã bị chúng ta tiêu hóa rồi!”
Cha Lâm cảm thán, giọng nói chứa đầy sự vui vẻ và an tâm.
“Thực ra những năm vừa qua con cũng rất hận Lâm Niệm Sơ, không chỉ là vì Hòa Phong, mà còn bởi vì nó mà con và Nhật Linh phải chia xa ba năm trời. Nhưng giờ ngẫm lại thì, nếu không có ba năm đó có lẽ con đã không thể biết bản thân yêu Nhật Linh nhiều đến mức nào, cũng sẽ không được gặp lại một Nhật Linh càng tốt hơn. Có một số việc như đã được định sẵn rồi, như những kiếp nạn trong cuộc đời nếu không có sự tồn tại của nó thì câu chuyện sẽ không còn hoàn hảo nữa” Lâm Quân cười nói.
“Tóm lại là, buông bỏ thành kiến là chuyện tốt đối với tất cả mọi người.”
Cha Lâm bật cười, đã lâu rồi ông không tâm sự với con trai mình nữa, bây giờ nói như vậy lại thấy có chút vi diệu.
Không thể không thừa nhận rằng, đứa con trai của ông đã có thể tự mình gánh vác một phương, thế giới này đã là thế giới của người trẻ tuổi Tồi.
Nguyện vọng của ông cũng chỉ là được an hưởng tuổi già với người vợ Hoàng Ánh đã cãi vã buông thả cả nửa đời của mình.
Mà yêu cầu duy nhất của ông chính là gia đình hòa thuận, con cái được bình an.
Có vẻ như sự kiện lần này đã làm cho chướng khí trong nhà họ Lâm ít đi rất nhiều, tâm trạng của Hạ Ly đã khôi phục lại như cũ, ngày nào cũng đòi Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ cũng theo đó mà được đón về nhà, mời bác sĩ tư nhân đến chăm sóc riêng.
Bởi vì mọi người đã không còn dùng ánh mắt thiếu thiện ý nhìn mình nữa mà Lâm Niệm Sơ đã trở nên hoạt bát hơn trước, dù vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng đã xuống giường chơi cùng với ba đứa trẻ.
Năm mới, cả nhà toàn những cảnh thuận hòa.
“Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng, mọi người cùng nhau nâng ly chúc ông bà nội được vạn sự như ý, năm nào cũng có ngày này.”
Hạ Ly giơ bình sữa trong tay lên, nói câu mà Lê Nhật Linh đã dạy cho cô bé từ trước, nhìn rất giống một bà cụ non, gương mặt bụ bẫm nhìn cực kỳ đáng yêu.