“Nhật Linh!”
Lê Vân Hàng đặt cái chén trong tay xuống, nhìn thấy Lê Nhật Linh lành lặn toàn vẹn ở trước mặt, ông không kìm được kích động, giọng nói có chút khàn khàn, khóe mắt ông chợt đỏ lên.
“Con gái bất hiếu, con đã về rồi đây ạ!”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Lê Vân Hàng tiến lên ôm lấy Lê Nhật Linh vào lòng, cả đời mong có thể tìm lại được một đôi công chúa, và tâm tư cuối cùng của ông cũng thành.
“Chuyện gì thế này?”
Hoàng Ánh, cha của Lâm Quân và những đứa trẻ rõ ràng là chưa hình dung được tình hình.
“Nhật Linh đã khôi phục trí nhớ của chị ấy, và chị ấy đã nhớ lại hết tất cả mọi thứ trước đây rồi ạ”
Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh giải thích với ánh mắt rạng rỡ.
“Cái gì cơ?”
Hoàng Ánh và ba của Lâm Quân cùng với những đứa trẻ có chung biểu cảm, đó là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Sau một hồi chào hỏi, cuối cùng mọi người cũng bình tĩnh lại, vui vẻ ngồi bên nhau!
“À đúng rồi, trong bếp có chút canh! Để cha đi lấy lên!”
Lê Vân Hàng đứng lên cười, trong mắt tràn đầy mãn nguyện.
“Cha, cha cứ ngồi đi, để con đi là được rồi!”
Lê Nhật Linh vỗ vỗ vào cánh tay của Lê Vân Hàng, rồi đứng lên.
Xa nhà lâu như vậy, giờ phút này cô muốn làm nhiều việc hơn nữa cho dù là sức lực ít ỏi.
“Bà ơi, bà ăn cái này đi!”
“Ông ngoại, ông ăn cái này đi”
“Ông không được ăn cái này, rất hại cho dạ dày”
“Các con ăn nhiều hơn đi thế mới cao lên được!”
“Sao không có ai gắp cho con vậy, con ghen tị quát”
“Minh Dương cũng vậy!”
Lê Nhật Linh ở trong phòng bếp nhìn khung cảnh hòa thuận náo nhiệt bên ngoài, cô chợt cong khóe miệng lên.
Trở về cuộc sống đời thường có lẽ là niềm hạnh phúc mà ai cũng mơ ước nhất.
Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ háo hức chụm lại bên cạnh Lê Nhật Linh, và tất cả chúng đều nói chuyện với Lê Nhật Linh về cuộc sống của chúng ở nước ngoài với nét mặt vui mừng.
Tuy ồn ào nhưng lại khiến mọi người vui vẻ.
“Các con đó, đừng vây quanh mẹ nữa, đầu mẹ chắc bị các con làm nổ tung rồi!”
Lâm Quân ở bên cạnh giải vây cho Lê Nhật Linh, nhưng là rõ ràng có chút ghen tị.
“Chúng con cũng chẳng muốn đâu.
Nhưng mà chúng con muốn kể cho mẹ nghe về cuộc sống của chúng ta mà mẹ đã không có mặt trong những năm qua. Hơn nữa, mẹ cũng thích nghe mài Phải không mẹ?”
Hòa Phong nhìn Lê Nhật Linh bằng một đôi mắt đen, tràn đầy mong đợi, đối với một cậu bé kín đáo như thế, thì điều này thật sự rất hiếm thấy.
“Đúng vậy, làm sao mẹ có thể không thích các con chứ? Yêu các con còn không hết kìa!”