Hiện giờ Lê Vân Hàng vẫn chưa tỉnh dậy, những vấn đề chờ được giải quyết quả thực đang vô cùng cấp bách.
Bây giờ chỉ có Lâm Quân mới có thể giải quyết được vấn đề về hợp đồng này.
Nhưng tại sao Jackson lại vội vàng như vậy, lẽ nào sợ Lê ‘Vân Hàng tỉnh lại?
Nếu không thì vì sao ông ta vừa khám xét nhà Lâm Quân xong liền vội vã tổ chức đại hội cổ đông?
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với Lâm Quân, rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Ừm, có anh bên cạnh, tôi không sợ gì cả”
Dường như đang cố ý, Hạ Linh giả vờ thản nhiên nói câu này.
Lê Minh Nguyệt lập tức ngẩng lên nhìn cô ta, nhưng Hạ Linh lại một mực né tránh.
“Hạ Linh!”
Hà Dĩ Phong tức giận nhìn Hạ Linh, nhưng dù sao Hạ Linh cũng là con gái, hơn nữa cô ta có vẻ không cố ý, cũng không nói câu nào vượt quá giới hạn, anh cũng chẳng thể trách móc.
điều gì.
Anh chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Lê Minh Nguyệt, cô tất nhiên không vui, cố tình không nhìn lại Hà Dĩ Phong, cúi đầu nhìn ra ngoài.
“Sao vậy? Tôi nói sai điều gì rồi hả?” Hạ Linh mang vẻ mặt không biết gì, còn có chút ấm ức.
“Không có gì, cô đi trước đi, tôi và Lê Minh Nguyệt còn có chuyện phải nói” Hà Dĩ Phong gật đầu qua loa.
Lê Minh Nguyệt hiên nhiên đang tức giận, việc hôm trước.
chưa giải thích rõ ràng, Hạ Linh lại đến, anh lần này cũng không dám đi dỗ dành nữa rồi.
“Được”
Hà Dĩ Phong nhìn Hạ Linh đi xa, anh ngập ngừng huých vai Lê Minh Nguyệt.
“Lê Minh Nguyệt…”
Lê Minh Nguyệt không trả lời, nước mắt lưng tròng.
“Em sao vậy?”
“Đừng động vào em!” Lê Minh Nguyệt giấy khỏi lòng Hà Dĩ Phong: “Anh hôm qua nói, anh và cô ấy là chuyện của quá khứ”
“Đúng vậy” Hà Dĩ Phong căn chặt răng, cô quả nhiên ấm ức vì chuyện của Hạ Linh.
“Anh và cô ấy đã từng yêu nhau?”
“Ừ” Anh không muốn lừa cô, mà đây cũng là sự thật.
Lê Minh Nguyệt cắn chặt răng, giọng nói càng thêm nghẹn ngào.
“Lê Minh Nguyệt, em đừng khóc nữa, tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi. Người anh yêu bây giờ chỉ có mình em”
“Nhưng cô ta vẫn còn yêu anh”
“Không thể nào, anh với cô ấy hiện tại chỉ là bạn bè, anh sẽ không bao giờ đến với cô ta” Hà Dĩ Phong vội vàng lắc đầu, nói ra lời thật lòng.
“Em rất sợ”
Lời này của Lê Minh Nguyệt không phải là giả vờ, vừa nãy ngẩng đầu nhìn Hạ Linh, lòng cô có chút lo lắng.
Giống như bảo bối của cô đang bị người khác nhìn chăm chằm, gia thế và diện mạo của Hạ Linh đều rất tốt, Hà Dĩ Phong cũng đã từng rất đào hoa, sao có thể làm cô yên tâm đây?
“Sợ cái gì “Em sợ anh rời khỏi em, sợ cô ta cướp mất anh”
“Em yên tâm đi! Không có khả năng đó. Đợi sau khi giải quyết xong việc này, chúng ta về nước, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa. Anh ngày ngày sẽ chỉ nhìn mình em, có được không?”
Hà Dĩ Phong võ về Lê Minh Nguyệt, đau lòng khôn xiết.