Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói trầm ấm trên đỉnh đầu nghe như tiếng đàn vĩ cầm du dương pha lẫn chút vui sướng và bất ngờ.



Lọt vào tai người khác thì chắc hẳn đây sẽ là giọng nói làm con gái người ta mang thai, nhưng vào tai Lê Nhật Linh lại chẳng khác gì tiếng gọi hồn từ địa ngục khiến tóc gáy cô dựng đứng.



Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên gương mặt điển trai nhuốm màu vui vẻ của Lâm Quân đập thẳng vào mắt.



Lê Nhật Linh lặng lẽ kêu trời. Cô cố tình đến nhà họ Lâm thật sớm để chào hỏi điểm danh với mẹ Lâm chốc lát rồi lấy cớ chuồn đi, cô đã tìm đủ mọi cách để trốn tránh người đàn ông này nhưng cuối cùng vẫn gặp!



Lâm Quân cản đường chuồn êm của cô gái nhỏ: “Em lại định trốn đi đâu?”






Ngả ngớn nhưng lại có cảm giác yêu thương và cưng chiều.



“Anh tránh ra!” Lê Nhật Linh vừa đẩy anh vừa nhìn dáo dát xung quanh, đề phòng xem có ai đó định đi về phía này không, Lê Nhật Linh sợ họ sẽ nói cho anh biết cô là con dâu của gia đình này.



Đừng bị đánh lừa bởi vẻ trăng hoa thường ngày của Lâm Quân vì anh sẽ biến thành con ác quỷ đánh mất tính người khi đứng trước một mối làm ăn buôn bán, anh sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích cuối cùng.



Tàn nhẫn và độc ác.



Bây giờ cô chỉ muốn việc ly hôn với anh diễn ra thật nhanh để cả hai không còn liên quan gì đến nhau nữa.



Nếu biết được người con gái khiến anh tỏ ra thích thú thời gian gần đây chính là cô vợ anh hằng ghét cay ghét đắng, chắc anh lại nghĩ cô đang giở trò chơi mình. Đến khi đó, cô không chết thì cũng bị lột mất da…



Thấy cô cúi đầu lặng thinh không nói tiếng nào, cứ khăng khăng đòi bỏ đi, Lâm Quân dứt khoát vươn tay kéo Lê Nhật Linh vào lòng.



Cơ thể quá nhỏ nhắn và mềm mại, anh có thể giấu cả người cô trong vòng tay.



“Em theo tôi đến hay là được ai mời thế?” Lâm Quân tham lam hít hà mùi hương anh chỉ ngửi thấy trên người cô, tất cả mọi thứ thuộc về cô gái này dù chỉ là chỉ tiết nhỏ nhất đều có thể khiến anh say đắm.






Thấy căm anh bắt đầu lướt qua đỉnh đầu mình tạo cảm giác mờ ám, Lê Nhật Linh chợt ngẩng đầu lên và suýt nữa đụng trúng cằm ai đó, cô căn răng nói: “Lâm Quân, tôi khuyên anh nên giữ lấy lòng tự trọng! Vì anh là người đã lập gia đình!”



Ban ngày là Lưu Ly, đến tối lại đùa giỡn với cô như gái lạ bên đường, Lê Nhật Linh nghĩ mình nên nhắc nhở anh vài câu. Tuy họ sẽ bàn tính chuyện ly hôn trong nay mai, nhưng tạm thời hai người vẫn trong mối quan hệ vợ chồng,tốt nhất anhnên giữ tác phong của người đã lấy vợt Nghe thế, Lâm Quân nhíu mày ôm lấy cô: “Ghen rồi? Hửm?”



Lê Nhật Linh nhận ra anh đang khá vui, cô không biết mình đã thầm chửi rủa anh bao nhiêu lần.



Ghen cái mốc xì ấy! Anh có biết người đang đứng trước mặt chính là vợ anh không! Gã đàn ông chó mát!



Thấy ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt cô, tim Lâm Quân lại xao xuyến.



Vì phải tham bữa tiệc tối nay nên cô chọn cho mình bộ lễ phục tím cao cấp với thiết kế trang nhã và bắt mắt, chất vải rực rỡ sáng ngời tôn lên vẻ thanh thoát của người mặc. Thiết kế phần eo xuyên thấu làm tăng thêm phần gợi cảm khiến vòng eo nhỏ thấp thoáng trong mắt anh.



Không thể kiềm lòng nổi, Lâm Quân giơ tay nhéo da thịt mềm mại bên eo rồi nhìn cô với đôi mắt đen ngòm, mở miệng: “Yên tâm đi, anh ly hôn với người phụ nữ đó rồi sau này chỉ có mình em thôi được không?”



“Thế thì anh ly hôn đi!” Trông cái bản mặt ngả ngớn đào hoa đó Lê Nhật Linh lại nổi cáu. Nhanh cái tay cái chân lên, ly hôn rồi thích yêu ai thì yêu nhái “Đồng ý rồi hả?” Lâm Quân nhíu mày, dí dỏm nói: “Vậy anh xin ít quả ngọt trước nha.”



Rồi anh lập tức cúi xuống tấn công cánh môi đỏ mọng ấy trước khi não Lê Nhật Linh kịp hoạt động, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó lớn dân lên và có gì đó mềm mại chạm vào môi mình: “ƯmI”



Bữa tiệc ăn uống linh đình vẫn diễn ra bên trong nhưng mẹ Lâmđã tức tối bỏ ra ngoài, vừa đi vừa hỏi quản gia: “Thằng nhóc thối tha đó đâu rồi? Gọi nó có chịu nhấc máy không? Sao đến giờ vẫn chưa chịu tới? Mau gọi giục nó đi nhanh lên!



Vợ mình cưới về mà cũng không thèm đoái hoài tới! Chắc tôi lột…”



Điều gì đó lọt vào tầm mắt khiến lời la mảng chợt im bặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK