Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nhật Linh ngẩn người, chợt nhận ra nghĩ câu anh nói, khuôn mặt của cô đỏ ửng, Lâm Quân ngoan ngoãn lâu như vậy, bây giờ anh định làm gì vậy?



Lâm Quân trực tiếp đấy Lê Nhật Linh xuống, kéo quần áo của Lê Nhật Linh ra ròi anh cắn vào xương quai xanh của cô.



Trong suy nghĩ của Lê Nhật Linh vẫn còn dừng lại ở mấy ngày trước, cô vội vàng ngăn cản lâm Quân: “Không được!”



“Tại sao?” Lâm Quân nhướng mày nhìn Lê Nhật Linh, anh hơi kinh ngạc vì bị cô từ chối.



“Tay của anh…”



“Tay của anh đã tháo vải, em xem đi, tay anh khôi phục tốt rồi này?” Lâm Quân giơ tay mình đến trước mặt lê Nhật Linh, để cho cô yên tâm, bây giờ Lê Nhật Linh mới ngoan ngoãn buông tay xuống, Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, cô rất thẹn thùng và e lệ.



Lâm Quân lại cảm thấy khó chịu, anh hũng hãn nói: “Em mở hai mắt ra.”






Lê Nhật Linh vừa nghe thấy anh nói thì mở hai mắt ra thì Lâm Quân đang hôn lên môi cô, khuôn mặt của anh phóng to trong mắt cô, trong mắt hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi.



Không khí ngọt ngào rần dân lên men, tay của Lâm Quân đã khỏi, mà Lê Nhạt Linh lại có vẻ mặt này, trong nháy mắt Lâm Quân biến thành cầm thú ăn sạch cô không chừa miếng sương nào.



“Khi nào chúng ta đến nước Pháp?” Lê Nhật Linh vùi mặt vào trong ngực Lâm Quân hỏi, mi mắt của cô cũng không muốn mở ra, rõ ràng bây giờ cô rất mệt mỏi nhưng cô vẫn nhớ chuyện này.



Lâm Quân bóp và nghịch tai của cô, khóe miệng của anh hơi nhếch lên nói: “Em gấp cái gì, nếu em thật sự lo lắng thì ngày mai chúng ta đi luôn”



“Vâng” Lê Nhật Linh nắm tay Lâm Quân, rất nhanh cô đã ngủ say.



Lâm Quần nhìn người đàn bà đang ngủ trong ngực mình, anh cảm thấy rất thỏa mãn.



Có Lê Nhật Linh và đứa con đáng yêu ở bên cạnh anh, Phan Kiều Như bị điên khùng đã được mang sang nước ngoài, còn Trần Hi Tuấn cũng đã trở về nước.



Cuối cùng sau này anh và lê Nhật Linh có thể’ trải qua cuộc sống của riêng hai người.



Bây giờ điều duy nhất là Lê Nhật Linh muốn thực hiện là tìm được bố mẹ ruột của mình.



Nhất định anh phải nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng này.



Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đã ở nhà mấy ngày, nhưng mà Hạ Huy Thành không rảnh rỗi như vậy, anh ấy đã cố gắng điều tra người đàn ông kia, cuối cùng cũng tra được một ít manh mối.






Nhưng mà người đàn ông kia rất kín tiếng, điều tra cũng không được bao nhiêu thông tin về ông ta, chỉ biết ông ta là tổng giám đốc của một công ty sản xuất da ở nước Pháp, tầm năm mươi tuổi, thậm chí tên ông ta cũng là tiếng anh.



‘Vê phần thông tin về vợ và con thì không ddieuf tra được cái gì cả, nhưng mà như vậy lại làm cho Hà Dĩ Phong cảm thấy rát có thể người đàn ông này có quan hệ nào đó với Lê Nhật Linh.



Nếu không thì tại sao một người bình thường khi mở công ty mà nhân viên trong công ty cũng không biết một tí gì về gia đình của ông chủ.



Nếu như Lâm Quân giúp anh ta thì không chừng có thể tìm được một chút manh mối, nhưng chưa tìm được manh mổi gì nên anh ta không dám nói cho Lâm Quân và Lê Nhật Linh biết.



Anh ta sợ chuyện này có thể làm cho Lê Nhật Linh thất vọng một trận.



Bây giờ Lê Minh Nguyệt đang ngồi ăn hoa quả sau lưng anh ta, trong miệng nhai đầy hoa qua, nó làm cho hai má của cô ấy phồng lên.



“Sao rồi? Anh đã điều tra được gì chưa?”



Lê Minh Nguyệt biết mấy hôm nay anh bận rộn ở nhà để làm việc gì, nên cô ấy nghiêng đầu nhìn anh ta.



Hà Dĩ Phong chán nản lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”



“Tôi đã nói cho anh rồi, có thể chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, anh còn không chịu tin tôi” lê Minh Nguyệt bĩu môi một cái rồi chê tránh nhìn Hà Dĩ Phong nói.



Cô ấy cũng hy vọng Nhật Linh có thể nhanh chóng tìm được người nhà, nhưng Hà Dĩ Phong chỉ nhìn thấy một người đàn ông đã nghĩ ông ta có quan hệ với Nhật Linh, chuyện này không đáng tin cho lắm?



“Em nói chuyện không đau thất lưng à, em có thời gian nói chuyện như vậy thì em nghĩ cách giúp tôi đi”



Hà Dĩ Phong xoa xoa hai bên thái dương, giọng nói của anh ta không tốt lắm, vốn dĩ anh ta đang đau đầu mà Lê Minh Nguyệt lại như vậy, đây là cô ấy đang muốn thêm dầu vào lửa đúng không, chuyện này càng làm cho anh ta bực bội một cách khó hiểu.



“Anh có ý gì? Tôi nói lung tung! Anh nghĩ là tôi không muốn Nhật Linh có thể sớm tìm được cha mẹ ruột của mình à?” Lê Minh Nguyệt lập tức buồn bực, Hà Dĩ Phóng nói câu này là có ý gì? Anh 1a lại còn măng cô ấy.



Hà Dĩ Phong không muốn cãi nhau với cô ấy nên anh ta dứt khoát không trả lời Lê Minh Nguyệt, việc này càng làm cho Lê Minh Nguyệt tức giận, cô ấy không nhịn được đá hai phát vào chân anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK