“Vợ chồng trẻ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Cháu xem cậu trai đứng dưới mưa lâu như thế thì cũng được rồi đấy”
“Đúng vậy, Ly Mạch, thấy cháu bình thường đi lại một mình, cũng không biết trong nhà cháu còn có người, cháu xem cháu một mình lâu như vậy cũng đủ khổ rồi, thằng nhóc này đã tốn không ít sức lực tìm cháu đấy”
Sau khi ông cụ mở lời, mấy người hàng xóm xung quanh cũng anh một câu tôi một câu, khiến Lê Nhật Linh bối rối, có câu nói thế nào nhỉ, là hết đường chối cãi.
Người đàn ông này là khắc tinh của cô đấy à?
“Đúng vậy, Ly Mạch, anh thật lòng thật dạ tới đón em về nhà!”
Nhìn một người ủng hộ mình như vậy, Lâm Quân tranh thủ nói thêm một câu, mượn sức ép quần chúng để nói cho cô nghe kỹ lại lời của mình.
“Anh đủ rồi đấy!”
Ly Mạch hừ một tiếng, “rầm” một cái đóng cửa sổ lại, lười để ý tới tiếng bàn luận bên ngoài.
“Cậu nhóc, dì thấy cháu không phải người xấu, cũng xem như sỉ tình, dì nói cho cháu biết, theo đuổi con gái cũng không thể ngại phiền phức, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, con gái hay mềm lòng, sớm muộn gì cũng bị đánh động.”
“Cháu cảm ơn ạI”
Lâm Quân hậm hực cảm ơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ.
Mấy người hàng xóm thấy cô gái không còn tranh luận nữa, cũng hết hứng, ai náy đóng cửa sổ lại.
Lê Nhật Linh sợ người bên ngoài quấy rầy, dứt khoát khóa cửa sổ lại, đeo tai nghe lên, làm bộ không nghe thấy.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài không dễ gì yên tĩnh lại, Lê Nhật Linh bỏ tai nghe xuống, cho là anh đi rồi, liền nhẹ nhàng mở cửa.
Thế nhưng âm thanh bên ngoài cửa sổ lại làm cho cô giật mình.
Cô vội mở cửa sổ ra.
“Anh làm gì thế?”
Dứt lời, người đàn ông liền nở nụ cười tà, cơ thể ướt sũng nhảy vào.
từ cửa sổ.
Trời mưa to, bên ngoài có cửa sắt, cửa sổ lại ở tầng hai, người đàn ông này lại có thể xông vào, anh đúng là điên rồi!
“Ông trời ơi!”
Nhìn động tác nhanh nhẹn linh hoạt của anh nhảy xuống sàn nhà, cô vẫn chưa hoàn hồn, lớn tiếng kêu lên. Lâm Quân chạy nhanh tới, một tay bịt miệng cô.
“Đừng kêu!”
Khoảng cách gần như vậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, tóc Lâm Quân còn đang ướt, nước mưa nhỏ giọt xuống sàn nhà, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh, ngược lại tăng thêm phần gợi cảm.
Ánh mắt sáng như sao lúc này vì nhiễm chút nước mưa mà như có thêm một tầng sương mù, sống mũi cao gần như chạm vào Lê Nhật Linh, môi mỏng hơi hé mở khiến cho người ta muốn chìm đắm vào.
Cảm nhận được Lê Nhật Linh nằm trong ngực mình chậm rãi tỉnh táo lại, Lâm Quân nhẹ nhàng lấy tay mình ra, thế như vừa rút tay ra, lại cảm thấy Lê Nhật Linh có khuynh hướng muốn kêu gào.
Một giây sau, Lâm Quân hôn lên môi Lê Nhật Linh, cảm giác quen thuộc sau bao năm xa cách lại ùa về, muốn đẩy anh ra nhưng lại đẩy không được.
Thế nhưng lần này vừa hôn Lâm Quân đã cảm thấy có hơi váng đầu, dần dần, trong lúc người phụ nữ giấy dụa, anh đã mất đi ý thức ngã trên đất.
“Này, tỉnh lại đi!”
Xong rồi, sẽ không cứ vậy mà chết trong nhà chứ!