Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Dĩ Phong là mong muốn của Tư Mã Chiêu, trừ Lê Nhật Linh thì ai ở đó cũng biết anh ta tại sao lại làm vậy.



Chỉ là vì che dấu sự thất vọng, lạc lõng của bản thân mà thôi.



Nhưng Lê Minh Nguyệt vẫn vui vẻ cùng với Hà Dĩ Phong ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho Lê Nhật Linh và Lâm Quân ‘Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Lê Minh Nguyệt lên bỏ tay Hà Dĩ Phong ra, giật một cái thật mạnh: “Đáng sợ quá! Anh vẫn nên hung dữ hơn một chứt, làm cho da gà, da vịt của em nối lên hết đây rồi này!”



Lê Minh Nguyệt mặt mày chê bai, làm cho Hà Dĩ Phong có chút khó chịu, anh ta chỉ là thấy cô tính hay tham ăn, vậy là chỉ muốn đưa cô đi ăn cháo thôi mà, sao cô lại có thể chê bai anh cơ chứ?



Đột nhiên hai người cùng lúc xoay người lại, làm cho hai đầu mũi gần như chạm vào nhau, Lê Minh Nguyệt lúc này đột nhiên ngây ngốc ra.



Hà Dĩ Phong cũng theo đó mà khóe miệng cong lên, hàng lông mày cũng cao hơn.






Khuôn mặt phong lưu, anh tuấn hiện ra, nhưng mà Lê Minh Nguyệt lại võ cái “bốp” kéo đầu anh ra.



“Lê Minh Nguyệt!” Hà Dĩ Phong điên tiết hét lên “Khụ!” Lê Minh Nguyệt sờ lên mũi rồi ho khan một tiếng, cũng không hiểu rõ rút cuộc Hà Dĩ Phong muốn làm gì, chỉ là cô chưa bao giờ ở bên một người đàn ông trong khoảng cách gần như vậy, trong lúc vô thức liền kéo đầu anh ra, đúng là tội lỗi, tội lỗi…



“Không phải anh nói đói rồi sao? Đi thôi, chúng ta đi mua cháo!” Lê Minh Nguyệt trâm mặc hồi lâu rồi đánh trống lãng nói.



Lời này của cô làm cho anh ngậm một bụng tức tối, người muốn ăn cháo từ lúc nào mà biến thành anh rồi chứ!Ò! Không phải cô muốn đi sao?



Lâm Quân nghiêng nghiêng đầu, cảm giác như là không ý thức được hành vi lúc nấy của bản thân có gì không đúng.



Lại múc thêm một thìa cháo đưa đến tận miệng cho Lê Nhật Linh: “Em còn muốn ăn không?”



Bờ môi của Lê Nhật Linh vẫn còn dư vị hơi ấm từ môi của Lâm Quân, còn tim cô vẫn còn đập rộn ràng.



Nhìn bộ dạng mất hồn của Lê Nhật Linh, Lâm Quân đột nhiên vui vẻ, khoái chí hẳn lên, cũng không quan tâm xem Lê Nhật Linh có mở miệng nói chuyện với anh hay không, vẫn tiếp tục thổi thổi cháo trong thìa.



Lê Nhật Linh cứ thấy trong lòng có chút nôn nao, nhưng cũng không biết rõ là cụ thể là chỗ nào, cô không thể không thừa nhận, tất cả những hành động của Lâm Quân đều ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của cô.



Hình như cô đã từ rất lâu rồi không nghiêm túc nhìn nhận Lâm Quân.






“Sao vậy? Đột nhiên phát hiện ra chồng của mình quá đẹp trai, bị mê mẫn luôn rồi đúng không?” Lâm Quân cười tan chảy cô, rồi đưa phần cháo còn thừa cô chưa ăn hết lên miệng, ăn một cách ngon lành.



Trong lòng Lê Nhật Linh hỗn loạn trăm bề, hình như bệnh sạch sẽ của Lâm Quân khi ở trước mặt cô đều không phải là vấn đề gì to tát.



“Đúng là rất đẹp trai” Lê Nhật Linh nhìn đôi mắt đang cười của Lâm Quân, nghĩ một lúc rồi cười nói.



Lâm Quân vốn dĩ chỉ là nói đùa thôi, nhưng khi nghe Lê Nhật Linh trả lời bản thân như vậy lại có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia khó hiểu.



Dường như phải qua một lúc mới định thần lại, ho nhẹ một tiếng.



“Bây giờ anh không cần đến công ty sao?”



“Em muốn anh đi sao?”



“Không phải..” Lê Nhật Linh không ý thức bản thân nói gì, lại đột nhiên cảm giác chỗ nào đó không đúng, lập tức giải thích: “Em chỉ nghĩ rằng ở công ty chắc là có nhiều việc phải giải quyết lắm”



Lâm Quân cũng nghiêm túc gật đầu: “Đúng là công việc rất nhiều.” Lâm Quân dừng một lúc rồi lại múc thêm một thìa cháo, ánh mắt đầy tình ý nhìn Lê Nhật Linh: “Nhưng mà không có gì quan trọng hơn em..”



Lê Nhật Linh đột nhiên không biết nói gì nữa, cúi gẫm mặt xuống.



Lâm Quân cũng cười đùa và không nói gì thêm, nhưng mà lớp băng lạnh giữa hai người hình như bị bát cháo này hâm nóng lại rồi.



Nhưng ở một góc khác, Hạ Ly ở trong nhà lại khóc lóc oa oa lên, đã nhiều ngày cô bé không, gặp Lê Nhật Linh rồi, đến cả cha cũng không nhìn thấy, hôm nay người phụ nữ xấu xa giành đồ chơi của cô bé chắc lại chạy đến tìm cha rồi đấy.



Ôn Hòa cảm thấy bản thân không có gì sai, cô chỉ là muốn vì bản thân đấu tranh một lần, ba năm này cô luôn ở cạnh Lâm Quân, bên cạnh Lâm Quân ngoài cô ra cũng chẳng có người phụ nữ nào khác, cô ở trong lòng Lâm Quân đáng lế ra phải có gì đó đặc biệt mới phải chứ?



Nhưng Lê Nhật Linh vừa xuất hiện liền phá vỡ tất cả mọi thứ, cô nào cam tâm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK