“Này, đi bên này, bên đó là nhà vệ sinh.”
Nhìn thấy Lê nhật Linh bị mình chọc cho phát ngơ ngẩn, trong lòng Lâm Quân rất vui “Em biết rồi, em chỉ là xem một chút thôi!”
Khi Lê Nhật Linh quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy khuôn mặt nợ nần của Lâm Quân và trừng mắt lên nhìn anh một cái.
“À đúng rồi, sao lại về nhà? Không phải nói tới gặp cha sao?”
“Vậy con trai, con gái bảo bối của em không đi sao, một mình em đi hả? Về nhà để đón bọn chúng.”
Được rồi, Lê Nhật Linh lắc đầu bất lực, một câu nói của Lâm Quân khiến cô không nói nên lời.
“Cha mẹ, Niệm Sơ, Hoà Phong, Chí Linh với Hạ Ly, mọi người đã xong hết chưa?”
“Xong rồi, xong rồi đây!”
Mọi người vội vã đi ra “Hai người đi chiếc xe này, còn hai người sẽ sang xe kia để Niệm Sơ chở. À đúng rồi, chưa gọi hội Lê Minh Nguyệt.”
“Bà xã, lúc em vào thay quần áo, anh đã thông báo cho đám người Lê Minh Nguyệt rồi, không cần đợi, cứ hẹn nhau ở nhà cha”
Lâm Quân dựa vào cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ hoang mang của Lê Nhật Linh, có chút lo lắng lại có chút buồn cười.
€ô ấy có vẻ hơi lo lắng khi đi gặp ba mình.
“Được rồi, vẫn là chồng em giỏi nhất”
“Chồng!”
Hoàng Ánh nhìn cô với đầy hoài nghĩ, đây là lần đầu tiên kể từ khi Lê Nhật Linh quay lại, cô gọi Lâm Quân trước mặt bà như thế này.
“Mẹ à, mẹ cứ giữ lại sự hồi hộp lại, một lát nữa, Nhật Linh sẽ có bất ngờ chia sẻ với mọi người.”
“Có gì bất ngờ vậy, tiết lộ cho mẹ biết trước đi”
Hoàng Ánh tò mò như một đứa trẻ, chớp mắt nghiêng người sang “Bí mật không thế tiết lộ!”
“Xí, thiên cơ không thể tiết lộ, đồ nhỏ nhen, còn giở trò quỷ này với mẹ.”
Hoàng Ánh cong môi, trở mình bước lên em còn tưởng đi làm gì nữa?
xe của Niệm Sơ.
“Bà nội tại sao càng ngày càng giống một đứa trẻ vậy nè?”
Hòa Phong lắc đầu, rồi thở dài một hơi.
“Này, sao lại là hai đứa vậy? Hôm nay Hạ Ly không ngồi cùng chúng ta sao? Không giống phong cách của nó lắm!”
Lê Nhật Linh tò mò hỏi.
“Hạ Ly lên xe của Niệm Sơ rồi, mẹ ơi, nếu mẹ hỏi như thế, con với cả Hòa Phong sẽ ghen tị đó”
Chí Linh bĩu môi và giả vờ không hài lòng.
“Sao lại như thế được?”
Lê Nhật Linh tặc lưỡi nhìn Lâm Quân.
“Ông ngoại!”
“Yoo, Minh Dương!”
Nhóc Minh Dương giả vờ trốn tìm với Lê ‘Vân Hàng, chui vào góc tường nhưng nhô cái đầu ra.
Lê Vân Hàng lập tức đặt bình tưới trong tay xuống, hớn hở chạy tới bắt lấy cậu.