Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1035





Trên màn hình, Hà Dĩ Phong lấy một tấm hình chụp từ video, đó là hình ảnh trực tiếp của một người đàn ông bắt cóc Lê Nhật Linh, bên cạnh đó còn có hình ảnh .Jackson và người đàn ông do Mạnh chụp.





Nam nhân ánh mắt thâm thúy, trước mặt chứng cứ thật sự không có gì để ngụy biện, anh ta cười lạnh, vẻ hoảng sợ lộ ra, thế nhưng gương mặt bị Mạnh nắm lấy bắt đầu trở nên có chút dữ tợn





“Mày cười cái gì?”





Hà Dĩ Phong có chút nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông trên màn hình, nếu người đàn ông này thật sự bị ai đó xui khiến, những việc xuất đầu lộ diện này đều cho hắn ta đi làm, vậy ông chủ ở sau màn này phải tin tưởng hắn ta đến mức nào.





Xem ra họ đã đánh giá quá thấp người đàn ông khi dùng cách ép buộc.





“Cho nó nếm thử chút đau khổ đi”





Lâm Quân ở một bên lạnh lẽo nói, tuy rằng anh không xuất hiện trước ống kính nhưng biểu cảm của người đàn ông kia anh thấy rất rõ ràng.





Hà Dĩ Phong gật đầu, liếc nhìn Mạnh.





Mạnh đấm thẳng vào bụng người đàn ông.





“Thành thật khai đi!”





“Tao nói cho chúng mày biết, đừng có phí sức nữa, chúng mày sẽ không nghe được bất cứ tin tức có giá trị nào từ trong miệng tao đâu!”





Bởi ăn đấm nên khuôn mặt người đàn ông khẽ nhăn, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, lại đổi về nụ cười chế nhạo lúc ban nấy, hắn ta hé miệng cười, đôi mắt ranh mãnh ánh lên vẻ xấu xí khiến người khác cảm thấy buồn nôn “Tiếp tục!”





Hà Dĩ Phong lạnh lùng nhìn người đàn ông, Mạnh và những anh em khác không ngừng tấn công người đàn ông, từ trong mắt anh ta có thể nhìn ra được sự đau đớn, dù khóe miệng chảy máu nhưng nụ cười chế nhạo ấy vẫn không tắt.





Những người có mặt tại hiện trường đều toát mồ hôi lạnh.





“Bạt Một tấm thẻ đen từ trên người anh ta rớt ra, tiếng cười của người đàn ông im bặt, vội vàng dùng chân đá, ý đồ muốn che giấu tấm thẻ.





Nhưng Mạnh đã nhanh tay nhặt nó lên, liếc nhìn người đàn ông, lúc.





này trong mắt anh ta “Đại ca, em nhặt được một tấm thẻ có khắc tên của James”





“0p Hà Dĩ Phong cười tỉnh nghịch, sau đó nhìn người đàn ông phía sau Mạnh.





“Thì ra là con chó của James”





“Tụi bây là cái thá gì chứ, không được phép vu khống ông chủ tao!”





Người đàn ông phẫn nộ hét, nụ cười của Hà Dĩ Phong càng sâu hơn.





“Ông chủ? Vậy là mày thừa nhận rồi? Cũng trung thành ghê!”





Người đàn ông lúc này mới nhận ra mình bị Hà Dĩ Phong hố, quay đầu đi không nói chuyện nữa.





“Thả nó ra đi!”





Mạnh ngạc nhiên nhìn Hà Dĩ Phong, cho rằng bản thân mình nghe.





lầm rồi, người khó khăn lắm mới bắt được vậy mà Hà Dĩ Phong lại kêu thả.





Nhưng người đàn ông mỉm cười, như thể anh ta đã hiểu.





“Cười gì mà cười, thành thật chút đi!Mạnh hét vào mặt người đàn ông kia hai câu, nhìn Hà Dĩ Phong có chút không hiểu, cậu ta phải tốn rất nhiều sức mới đem người bắt về được.





“Chúng ta là những công dân tốt, phải tuân thủ pháp luật!”





Khóe miệng Hà Dĩ Phong hơi cong lên, nhìn người đàn ông ở đối diện “Tuân thủ pháp lu: Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch, khinh thường nhìn Hà Dĩ Phong.





“Sao?”





“Mày bắt tao, mày đã phạm pháp rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK