Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”



Rõ ràng là Lê Nhật Linh không đợi được.



“Nếu không có vấn đề gì khác, sáng mai sẽ có một chuyến bay đến nước Phái Hà Dĩ Phong tùy ý lướt qua điện thoại và hỏi ý kiến hai người “Vậy thì ngày mai”



Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh lấy lại sức sống, háo hức như vậy, vì anh đã đồng ý dẫn theo cô thì nên để cô thực hiện mong muốn của mình càng sớm càng tốt.



“Được”



“Mà này, Lê Minh Nguyệt thì sao? Tại sao trường hợp này cô ấy không có mặt ở đây?”



Lúc này Lê Nhật Linh vui vẻ mới nhớ tới trong nhà thiếu một người, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



“Ừ, nha đầu kia vừa bị ngã từ trên ghế băng xuống, bàn chân sưng tấy, hiện cô ấy đang năm nghỉ trong phòng”






Hà Dĩ Phong thở dài và lắc đầu, Lê Minh Nguyệt thật bất cẩn.



“Không có gì nghiêm trọng đúng không? Tôi vào xem thử” Lê Nhật Linh quan tâm hỏi, chẳng trách Lê Minh Nguyệt không có ở đây, cô còn tưởng rằng bọn họ lại cãi nhau.



“Đi đi” Hà Dĩ Phong gật đầu, nhân tiện, anh vẫn còn chuyện cần bàn với Lâm Quân.



Lê Nhật Linh mở cửa phòng, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại di động.



Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Lê Nhật Linh thì bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy.



“Thế nào? Nghe nói chân em bị thương?”



Lê Nhật Linh Nghỉ tùy tiện ngồi ở mép giường, chống tay bên cửa sổ quay lưng về phía Lê Minh Nguyệt.



“Không sao, chỉ là hơi sưng, hai ngày nữa sẽ ổn”



Lê Minh Nguyệt tùy ý sờ sờ tóc Lê Nhật Linh “Em lớn như vậy sao còn bất cẩn có thể giống như một đứa trẻ vậy”



“Đừng nói em nữa, chuyện của chị thế nào?”



“Chị vẫn thế, lần này bọn họ có phát hiện lớn, nếu không có bất ngờ gì thì lần này chị có thể tìm thấy cha ruột của mình. Em có biết đó là ai không? Em có thể đã từng gặp”



Lê Nhật Linh giả vờ bí ẩn nhìn nghiêng về phía Lê Minh Nguyệt.



“Thật chứ, là ai thế? Em đã gặp sao? Ai? Ai?”



‘Vừa nghe nói có lẽ mình đã gặp qua, Lê Minh Nguyệt vốn đã quan tâm đến chủ đề này, lại càng phấn khích hơn.



“Chính là người đàn ông bí ẩn đã cho em một cái chăn”






Lê Nhật Linh dường như có chút mỏi tay, ngã vào trên người Lê Minh Nguyệt.



“Vui quá, nhưng người đàn ông đó thực sự rất kỳ quái và bí ẩn”



“Ừ, mặc kệ đi, nhưng cho dù ông ấy có bí ẩn đến đâu thì lần này chị sẽ tìm bằng được và mọi nghỉ ngờ của mình”



Mỗi khi nói về vấn đề này, ánh mắt Lê Nhật Linh đều trở nên kiên định.



“Như vậy thật tốt, cuối cùng thì chị cũng có thể đạt thành tâm nguyện, lần này em thực sự mừng thay cho chị.”



Ánh mắt Lê Minh Nguyệt dịu dàng, điềm tĩnh khiến trái tìm Lê Nhật Linh khẽ run lên “Cảm ơn em” Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động.



“Cảm ơn em vì cái gì?”



“Cảm ơn vì bây giờ em vẫn còn có thế chân thành trêu chọc khổ sở thay chị”



“Ôi chao, có gì đâu, chúng ta là chị em tốt mà”



“Đúng, chị em tốt. Chờ lần này tìm được cha rồi chúng ta sẽ kết nghĩa chị em”



“Được chứ”



“Nhưng bây giờ em có thể nhờ chị một việc trước được không?”



“Gì thế?”



“Chị có thể đứng dậy được không, chân em tê quá” Lê Minh Nguyệt hét lên.



“Tê à? Nhưng chị rất thoải mái”



Lê Nhật Linh cố ý lăn lộn trên người Lê Minh Nguyệt.



“A, em sẽ đánh chị”



Một cái gối che mặt Lê Nhật Linh.



Hai người cười cười nói nói, bầu không khí trong phòng rất hài hòa, Lê Nhật Linh cũng cảm thấy ở bên Lê Minh Nguyệt khiến cả người cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK