Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1182





“Sao vậy, Trần Hi Lam?” Lê Nhật Linh thấy cô ta cứ tỏ vẻ thần bí, kỳ quái vô cùng.





“Không có gì, chị cứ nói chuyện với Lâm Quân một lát đi, chút nữa bọn tôi lại tới: Trần Hi Lam vừa nói vừa kéo tay Trần Hi Tuấn mà lôi đi, Trần Hi Tuấn hoài nghỉ nhìn lại, không biết rốt cuộc thì cô ta đang định làm gì nữa đây.





“Hai người họ đang làm gì vậy?’ Lâm Quân ôm lấy eo của Lê Nhật Linh, nhéo một cái đây thân mật.





“Anh làm gì vậy, mới sáng sớm, lát nữa bọn họ sẽ lại tới đó.”





Lê Nhật Linh tức giận vặn vẹo thân thể một chút, nhanh chóng thoát ra khỏi cái ôm của Lâm Quân, tên cầm thú Lâm Quân này, ai cho phép anh lợi dụng thời cơ để ăn đậu hũ của cô chứ.





Lâm Quân nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, khoé môi lập tức cong lên thành nụ cười.





“Được rồi, ở đây đâu có ai đâu, nói đi, có chuyện gì vậy, như này thì khả nghi quá”





Trần Hi Lam buông lỏng cánh tay của Trần Hi Tuấn ra, suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng nói: “Cũng không có gì, chỉ là em chợt nhớ ra, hai ngày trước lúc nói chuyện với chị Nhật Linh về chuyện này, chị ấy đã bảo em phải giữ bí mật, không được nói cho Lâm Quân. Anh xem, bây giờ nếu như chúng ta cứ đánh liều đi vào, nói hết mọi chuyện cho Lâm Quân, thì có tính là thất hứa không… Nhật Linh liệu có trách chúng ta không…”





Trần Hi Lam cau mày, vẻ mặt rõ ràng là rất lo lắng, mặc dù đây là vì sự an toàn của Lê Nhật Linh, nhưng dù gì thì cô ta cũng đã hứa rồi.





“Biết là như vậy, nhưng bây giờ Nhật Linh đang phải đối mặt với một tình huống rất khó khăn, nếu không nói cho Lâm Quân biết, ngày mai Nhật Linh mà xảy ra chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ trách chúng ta, mà bản thân chúng ta cũng sẽ bất an vô cùng”





Trần Hi Tuấn lắc đầu, cũng có chút khó xử, một bên là .James, một bên là Lê Nhật Linh.





“Anh nói cũng đúng, vậy ý của anh là muốn nói chuyện này cho Lâm Quân đúng không?”





“ừP Trần Hi Tuấn gật đầu, sau đó mới tiếp tục nói: “Tuy làm như vậy thì Nhật Linh có thể sẽ trách chúng ta, nhưng đối với chị ấy thì sẽ an toàn hơn nhiều, chẳng có gì là không tốt”





“Ừm, anh nói đúng, cứ làm theo những gì anh nói vậy! Đi thôi!”





Trần Hi Lam yên tâm gật gật đầu, kéo Trần Hi Tuấn đi vào trong phòng, sau khi thoả thuận xong xuôi với Trần Hi Tuấn rồi thì trong lòng cô ta cũng không còn vướng mắc gì nữa.





“Hai người nói chuyện gì với nhau mà lâu vậy.”





Lê Nhật Linh đi đến, giữ chặt lấy Trần Hi Lam, chán nản mà nhìn hai anh em nhà họ.





” y da, chị Nhật Linh, khoé miệng chị bị làm sao vậy?”





Trần Hi Lam cười tủm tỉm ghé vào tai Lê Nhật Linh hỏi, khiến cho cô lập tức đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng mà trừng mắt lên nhìn Lâm Quân, anh cảm nhận được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người nên khẽ mỉm cười xấu xa.





Chỉ có Trần Hi Tuấn là vẫn mờ mịt không hiểu, nhìn Nhật Linh vừa che miệng vừa chạy lên lầu.





“Có chuyện gì vậy?





Trần Hi Tuấn nhìn sang Trần Hi Lam rồi lại liếc đến Lâm Quân, không hiểu nổi vì sao Lê Nhật Linh lại đột nhiên chạy mất.





“Còn không phải do dục vọng của Lâm Quân quá mạnh mẽ ư, ngay cả trong mấy phút mà chúng ta nói chuyện cũng không tha, làm son môi của chị Nhật Linh lem hết rồi kìa”





Trần Hi Lam khinh thường nhìn Lâm Quân, lời nói tràn đầy trêu chọc, mà Lâm Quân lại tỏ vẻ không biết xấu hổ, lười biếng mà dựa người ra ghế sofa.





“Đàn ông mà, ây, cô không hiểu được đâu, huống chỉ Nhật Linh lại là vợ của tôi, sao? Không vừa lòng à”“





Anh mở miệng nhấp một ngụm trà, nhìn theo hướng mà Lê Nhật Linh rời đi, trên mặt còn biểu hiện một chút lưu luyến.





“Hoá ra là như vậy!”





Trần Hi Tuấn trầm ngâm ngồi xuống, xấu hổ mà cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK