Lần gọi đi đầu tiên bị tắt máy, rõ ràng .James vẫn còn đang tức giận với cậu ta, Trần Hi Tuấn gọi lại một lần nữa.
“A lô!
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của James.
“Chat”
“Con đã nghĩ thông suốt rồi? Không đối đầu với cha nữa phải không? Trần Hi Tuấn, chỉ cần con chịu nghe lời cha, cha sẽ tha thứ cho con ngay lập tức.”
“Cha, con gọi điện cho cha không phải để nói chuyện này!” Trần Hi Tuấn nghiêng đầu nhìn Lê Vân Hàng một chút, sau đó cậu ta nói tiếp: “Có một người muốn gặp cha!”
“Ai cơ?”
“Là tôi!”
Lê Vân Hàng liếc nhìn Trần Hi Tuấn một cái, Trần Hi Tuấn ngay lập tức hiểu ý đưa điện thoại cho Lê Vân Hàng.
Sau khi James nghe được giọng nói của Lê Vân Hàng, ông ta có hơi bất ngờ, ngay sau đó ánh mắt ông ta tối sầm suốt, toát ra một tia lạnh lùng.
“Lâ Vân Hàng!”
Ông ta phun ra mấy chữ lạnh băng, từng chữ từng chữ nói ra đều chất chứa đầy căm hận nhiều năm về trước, giống như miệng vết thương đã thối rữa, mưng mủ đột nhiên bị chạm vào, vừa đau vừa ngứa, xót tận tâm can.
“Chính là tôi!”
Lông mi Lê Vân Hàng hơi rung lên, giọng nói ông trầm thấp, dứt khoát. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông nói chuyện cùng .James sau mấy chục năm qua, trong lòng chất chứa đầy cảm xúc lẫn lộn.
“Ông vẫn còn mặt mũi quay trở về để gặp tôi sao?”
James cười lạnh một tiếng, mấy chục năm nay ông ta vẫn luôn tính toán trăm phương ngàn kế sau lưng Lê Vân Hàng, đây cũng là cuộc nói chuyện đầu tiên của ông ta với ông.
tới đây là để giải quyết vấn đề, chẳng lẽ ông không muốn giải quyết tất cả mọi chuyện sao? Những chuyện ngày xưa của chúng ta không nên để ảnh hưởng đến con cháu”
“Ông làm con rùa rụt cổ bao nhiêu năm qua, bây giờ mới muốn tìm tôi để giải quyết vấn đề, ông có tư cách gì chứ!”
James hét lên với điện thoại, ông ta không thể kiềm chế được cảm xúc phẫn nộ ngày càng dâng lên trong lòng.
“Đúng vậy, năm đó đúng là do tôi, mấy năm nay tôi vẫn không có can đảm tới tìm ông để giải quyết mọi chuyện khiến ông oán hận chồng chất oán hận, nhưng chẳng lẽ ông muốn mọi chuyện làm liên lụy đến con cháu như vậy sao? Thậm chí ảnh hưởng đến cả Trần Hi Tuấn, con của ông nữa”
Lê Vân Hàng nhìn thoáng qua Trần Hi Tuấn sau đó tiếp tục nói: “Nghe nói ông còn có một cô con gái tên là Trần Hi Lam! Hôm nay tôi gặp con trai ông, tôi thấy cậu ấy còn trẻ nhưng suy nghĩ lại vô cùng chín chắn, còn nữa, Lê Nhật Linh con gái tôi nó có lỗi lâm gì mà cứ luôn phải chịu tổn thương như vậy chứ”
Nhắc tới Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam, đôi mắt .James khẽ nheo lại.
Thế nhưng ông ta vẫn không hề nhún nhường.
“Vậy chẳng lẽ ông không muốn biết, năm đó tại sao Hạnh Nhi lại tự sát à?”
Lê Vân Hàng lạnh lùng cười một tiếng, như đang chế giễu .James, lai như đang mỉa mai chính mình.
“Hạnh Nhi!”
Nhắc tới cái tên này, trong lòng James lại tràn ngập chua xót, bao nhiêu năm nay cái tên này vẫn luôn là cấm ky với James, bây giờ đột nhiên bị người ta nhắc tới, trong lòng ông ta lại dâng lên một nỗi thống khổ cùng đau xót.