“Nhật Linh không sao, cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi nhưng bây giờ vẫn còn hôn mê. Nhưng y tá nói với anh cơ thể em cũng rất yếu, về sau em phải nghe lời anh, ăn nhiều thịt để bồi bổ thân thể biết chưa?”
Hà Dĩ Phong ôm Lê Minh Nguyệt đang mơ màng vào trong lòng. Cô gái ngây thơ, tốt bụng này, vì cứu Nhật Linh mà không quan tâm gì tới mọi thứ.
Càng nhìn thấy sự không dễ dàng gì của Lê Nhật Linh và Lâm Quân, Hà Dĩ Phong càng cảm thấy mình rất may mắn. Anh ta chỉ mong rằng mình có thể bảo vệ được Minh Nguyệt sống cả đời bình yên, không gặp chuyện gì.
“Anh làm sao vậy? Tên ngốc này?”
Lê Minh Nguyệt bị bất ngờ vì cái ôm thình lình của Hà Dĩ Phong, cô lấy ngón tay chọt chọt vào ngực của anh.
“Không sao, anh chỉ muốn ở cùng em suốt cả cuộc đời”
Hà Dĩ Phong giữ chặt lấy mặt của Lê Minh Nguyệt rồi nhìn cô rất nghiêm túc.
“Đồ ngốc, chúng ta đương nhiên phải ở bên nhau suốt cả cuộc đời này”
Hà Dĩ Phong mỉm cười rồi hôn lên trán cô.
Diệt trừ được Jackson coi như diệt trừ được một mầm họa nhưng tên James kia nhất định đang muốn ngoi dậy.
Bây giờ Lê Nhật Linh đang bị thương, Lâm Quân làm gì còn tâm trạng nào để xử lý những chuyện đó.
Lê Nhật Linh nằm trên giường, cô mặc áo bệnh nhân có đánh số và yên tính nằm ở đó. Những thiết bị bên cạnh theo dõi hô hấp bình ổn của cô, hiển thị những thông số trên người cô.
Lâm Quân nhẹ nhàng bước tới cạnh bên cô và ngồi xuống. Tất cả mọi thứ lại quen thuộc như vậy.
Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng khống chế mọi thứ, chỉ cần có anh thì cô sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào nhưng cô lại phải vào bệnh viện hết lần này đến lần khác.
Và lần nào cũng nguy hiểm đến tính mạng. Anh đột nhiên phát hiện ra lúc anh đối mặt với cô, anh trở nên rất vô dụng.
Chiếc bàn bên cạnh để quần áo của cô lúc trước đã bị thay ra và đồ đạc trên người cô.
Một cái định vị rất bé nằm lặng lẽ trên bàn, Lâm Quân cẩn thận cầm nó lên.
Anh nhớ lại buổi tối hôm đó, cô nói rất nhỏ vào tai anh rằng cô sẽ cầm cái định vị này để đi làm mồi nhử.
Anh còn tưởng răng cô gái này rất dễ bị khống chế nhưng sau này anh mới phát hiện ra cô khống chế anh rất dễ dàng.
Cũng chỉ có cô nghĩ được đến chuyện dùng tin nhắn báo tin cho anh và làm sao để có thể tìm thấy cô thông qua thiết bị định vị.
Cô đã nghĩ sẵn đường lui cho tất cả mọi người nhưng lại chặn hết mọi đường lui của mình.
“Lê Nhật Linh, có phải ông trời cho em tới để dày vò anh không?”
Anh biết cô vội vàng cắn Jackson rồi bỏ chạy như vậy nhất định là lo anh thật sự sẽ lấy mình thế chỗ cho cô và rơi vào nguy hiểm.
“Ông chủ, đúng như ngài đã dự đoán, Jackson đã bị phế rồi”
Trong phòng làm việc của James, Minh vội vàng báo cáo lại tình hình cho James.
“Phế rồi? Như vậy là thế nào?”
James mở nắp chén uống trà của mình, ông ta khẽ thổi một hơi rồi nhấp một ngụm.
Ông ta vô cùng điềm tĩnh thong thả, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Bị bản chết rồi, ông ta chết cũng rất thảm”
James dừng lại, ông ta đặt chén trà xuống.
“Nhanh như vậy sao, có để làm lộ chúng ta ra không?”
“Không có, tôi nghe tên đàn em chạy thoát được thì ông ta bị bắn chết ngay tại chỗ. Nhưng xem tình hình thì có vẻ Lâm Quân đã có chuẩn bị từ trước rồi cố ý dụ Jackson mắc bẫy”