Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi..” Lời từ chối của Lê Nhật Linh như bị chặn giữa họng, tuy rằng lý trí của cô luôn nhắc nhở cô rằng cô phải tỉnh táo hơn, nhưng cô lại không thể nào nhẫn tâm với Lâm Quân đến mức như vậy.



Trần Hi Lam đã từng hỏi cô rằng có phải cô chưa buông bỏ không. Đúng vậy, làm sao có thế buông bỏ một cách dễ dàng như vậy được chứ.



Lê Nhật Linh đột nhiên hiểu ra, cô chưa từng chấp nhận Trần Hi Tuấn, nhưng sau khi cô quay về thành phố Hải Phòng, cô lại nhận lời của cậu ta.



Tất cả mọi thứ đều do có sự xuất hiện của Lâm Quân, nên tỉnh thần bị rối loạn. Nếu như nhất định phải nói rõ ràng, cô chỉ muốn mượn Trần Hi Tuấn đế cho bản thân có một lý do đế từ chối Lâm Quân một cách thẳng thản mà thôi, có lẽ đó là lợi dụng nhỉ? Nhưng người đàn ông như Lâm Quân giống hệt như thuốc phiện vậy, dù cho cô.



có trốn tránh đến mức nào cũng không có cách dứt ra được. Và Trần Hi Tuấn chính là thuốc giải của cô.






Nhưng sau khi đụng vào chất kích thích rồi, thuốc đó cũng chỉ tạm cai nghiện một khoảng thời gian mà thôi Lâm Quân không nhận được câu trả lời của cô lại càng bất mãn hơn, anh ép đến gần người của cô một chút: “Nhật Linh..”



Lê Nhật Linh băm môi lại: “Tôi hứa với anh là tôi sẽ về thành phố Hải Phòng với anh” Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn rồi Đôi mắt của Lâm Quân chợt sáng lên, nhưng sau đó anh lại nghe thấy Lê Nhật Linh nói tiếp “Nhưng tôi sẽ không quay về. Phong Linh Đàm của anh đâu. Hạ Ly cũng sẽ không quay về thành phố Hải Phòng”



“Tại sao?” Đôi mắt của Lâm Quân lại âm trâm trở lại, trước đó anh luôn có bộ dạng không biểu cảm, nhưng hôm nay anh có uống một chút rượu, cộng với việc ở trong phòng này không có ai, anh lại càng giống một con người bình thường hơn rồi Nhưng Lâm Quân này lại càng khiến cho Lê Nhật Linh dễ dàng mềm lòng hơn, “Tôi không muốn Hạ Ly lại bị thương”



“Anh sẽ bảo vệ tốt cho nó” Lâm Quân nghiêm túc nhìn chăm chăm Lê Nhật Linh và hứa với cô rằng.



Lê Nhật Linh lại lắc đầu: “Lâm Quân, anh không làm được. Không lẽ anh có thể suốt ngày hai mươi tư giờ đều có thế ở yên bên cạnh nớ?



Hơn thế nữa tôi chỉ quay về làm việc của mình mà thôi”



“Nhưng Hạ Ly là con của chúng ta, em với anh đều về thành phố Hải Phòng rồi thì ai có thể chăm sóc cho nó?”



“Trần Hi Tuấn sẽ ở lại.”



“Em tin tưởng cậu ta đến như vậy ư?” Ngay cả anh mà cô cũng không tin tưởng, mà lại yên tâm để lại Hạ Ly ở Mỹ cho một người ngoài chăm sóc?






Anh thật sự không thể đảm bảo anh có thể ở bên cạnh Hạ Ly suốt hai mươi tư giờ một ngày, nhưng anh sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để bảo vệ cô và những đứa con của cô mà. Thậm chí anh còn có thể bỏ luôn cái mạng này vì cô, nhưng Lê Nhật Linh vẫn không tin tưởng anh!



“Lâm Quân, điều này khác hoàn toàn. Mỹ là nơi Hạ Ly quen thuộc”



“Nhưng Hạ Ly mới là con của anh, Trần Hi Tuấn đó chỉ là một người ngoài mà thôi “Đây là điều kiện em quay về” Lê Nhật Linh nói với giọng nói kiên định, Hạ Ly là cả mạng sống của cô, lần này cô về thành phố Hải Phòng có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn quá đi, cô không muốn để cho Hạ Ly theo cô quay về đó, dù cho là một chút khả năng xảy ra cô cũng từ chối thẳng.



thừng, Lâm Quân nhìn chăm chäm Lê Nhật Linh, anh biết được cô không phải nói đùa, nếu như anh không đồng ý thì e là Lê Nhật Linh sẽ không quay về với anh thật.



Lê Nhật Linh cũng không khiêm nhường một tý nào, cô ngẩng đầu và nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Quân.



Một lúc sau, Lâm Quân mới khế thở dài và bất lực ôm chầm lấy Lê Nhật Linh: “Em nói anh phải làm thế nào với em mới được đây?”



Lê Nhật Linh thở phào một cái, cánh tay cũng để lên trên eo của Lâm Quân trong vô thức, cô cắn nhẹ môi của mình, anh say rồi nhỉ, vậy còn cô?



Cô đột nhiên hiểu ra rằng, cô thật sự vẫn còn yêu anh đấy.



Cô không hề có một chút sức để kháng với sự yếu đuổi và động tác làm nũng một cách đột ngột của anh, cô không định trốn tránh nữa, nếu như là như vậy thì quay về với anh thôi Nếu như… cô muốn nói là nếu như Lâm Quân có thể thay đổi được, có lẽ cô có thể ở lại vì Lâm Quân và Hòa Phong, nhưng Trần Hi Tuấn thì sao?



Lê Nhật Linh không biết được rằng đại khái tình cảm của cô đối với cậu ta chỉ có cảm kích và cảm giác với người thân mà thôi.



Lê Nhật Linh không muốn suy nghĩ nữa, hai người đàn ông này cô không muốn làm thương ai cả. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu được, khi cô cứ lung lay không kiên định như vậy không chỉ làm đau một người.



Người phụ nữ tóc vào đó rất đắc ý mà cầm lấy chai rượu vang đi trên con đường, cô ấy còn là dù cho không có được Lâm Quân cũng sẽ khiến cho bọn họ bị ngăn cách đi rồi. Sao mà cô ấy biết được bản thân đã sớm bị Lê Nhật Linh với lại Lâm Quân quên béng đi rồi.



Đầu của Lâm Quân cứ mãi tựa lên trên vai của Lê Nhật Linh không chịu đứng dậy. Anh thích mọi thứ của cô, chỉ là cô đã rời khỏi bên anh quá lâu rồi, cộng với men rượu mãi quanh quẩn trong đầu của anh, nên bây giờ ngay cả ngửi thấy mùi hương ở trên người cô anh cũng bắt đầu cho rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK