Lâm Quân đã nói cho cô ấy biết, mà Lê Nhật Linh cũng từng nhắc tới nên cô ấy cũng có thể hiểu đôi chút Trong nhà anh ta đều là quan chức lớn, Hà Dĩ Phong không thích bị gò bó nên đã ra ngoài mở công ty với Lâm Quân cho tự do.
Tóm lại là, gia thế của Hà Dĩ Phong thâm sâu khó lường.
Cho dù cô có muốn bám víu cũng không tìm ra được biện pháp nào.
Lê Minh Nguyệt cẩn thận hỏi lại anh ta: “Có phải là anh đã hiểu lầm gì rồi?”
“Còn tiếp tuc giả bộ nữa sao?” Anh ta bóp cằm cô ấy, tức giận nói: “Rốt cuộc thì em đã nói gì với bon ho khiến cho bon ho bảo tôi đưa em về nhà ăn cơm chứ?”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy bản thân mình bị oan ức: “Trước tiên làm rõ ràng ra đã rồi hãy tìm tôi tính sổ. Có phải là bạn gái trước của anh đã nói gì với bố mẹ anh không? Chắc chẳn không phải là tôi”
“Chết tiệt, bọn họ chỉ mặt gọi tên em, Lê Minh Nguyệt” Hà Dĩ Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Bình thường anh ta hay lang thang bên ngoài, thời gian ở nhà không nhiều.
Người nhà họ Hà cũng biết tính của anh ta, hơn nữa, cả nhà họ Hà mới có mình anh ta là con trai, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều. Cho.
tới bây giờ, bọn họ đều chiều theo ý anh ta nên mới khiến cho tính tình của anh ta trở thành như: vậy.
Mấy năm gần đây mới bắt đầu thúc giục kết hôn, hỏi anh ta xem bao giờ mang bạn gái về nhà, khi nào thì kết hôn, khi nào thì họ được ôm cháu…
Nhưng không hề giống như hôm nay, gọi rõ †ên của Lê Minh Nguyệt, tâm trạng vui vẻ bảo anh †a đưa Lê Minh Nguyệt về nhà cho bọn họ xem mặt. Nếu như không phải do Lê Minh Nguyệt làm gì đó sau lưng thì hai ông bà ở nhà làm sao biết được đây?”
“Làm sao mà tôi biết được, có phải bố mẹ anh có năng lực nhìn xuyên thấu không, gặp được tôi trong mơ?” Lê Minh Nguyệt bưồn bực nói: “Nếu như gặp trong mơ thì rất có thế đấy” Bởi vì, mỗi ngày cô đều mắng Hà Dĩ Phong ở trong giấc mơ.
“Mẹ nó, Lê Minh Nguyệt, em đừng có giả bộ nữa” Bộ dáng từ chối không thừa nhận của cô ấy khiến cho Hà Dĩ Phong càng trở nên tức giận hơn.
‘Vốn dĩ, nếu như Lê Minh Nguyệt không gi trò thì anh ta cũng có ý định đưa Lê Minh Nguyệt về gặp bố mẹ mình.
Dù sao cũng đã nhiều tuổi, Lâm Quân cũng đã có con rồi mà anh ta còn chưa có kết hôn, người trong nhà thúc giục là bình thường.
Trước đây, anh ta dự định tìm một người phụ nữ nào đó. Định là Lý Thanh Lộ nhưng mà Lý Thanh Lộ lại thích tìm đường chết và tâm trí anh †a bỗng nhiên bị Lê Nhật Linh làm đảo lộn nên đã từ bỏ.
Có thể nói, một gia đình như nhà họ Hà, anh †a không có khả năng không kết hôn.
Anh ta cần có một người vợ.
‘Và Lê Minh Nguyệt là lựa chọn tốt nhất Tuy rằng cô ấy không ngoan ngoãn cho lắm, nhưng mà biết suy nghĩ, tâm tư cũng đơn giản, sẽ không thích người không thuộc về mình, cũng là bạn thân nhất của Lê Nhật Linh nữa.
Cho dù là phương diện nào thì cô ấy đều thích hợp.
Anh ta dự định chờ cho Lê Nhật Linh mang thai ôn thỏa thì sẽ cùng Lê Minh Nguyệt làm hợp đồng hôn nhân. Anh ta sẽ là người ngăn chặn hậu quả cho cô, nếu như Lê Minh Nguyệt cần tiền thì anh ta sẽ cung cấp đủ cho Lê Minh Nguyệt, Nhưng mà, thế mà Lê Minh Nguyệt lại có tâm tư riêng, lại còn với tay vào trong nhà anh ta nữa.
Điều này, anh ta tuyệt đối không cho phép.
Anh ta có thế lấy người vợ không thích mình nhưng mà anh ta cũng không thích cô ta, và tuyệt đối không được có tâm tư riêng.
Lê Minh Nguyệt đã chạm vào điều cấm ky của anh ta.
“Tôi cho… em một cơ hội nữa, nói rõ cho tôi biết rốt cuộc là sao, em đã làm cái gì?” Mặt của Hà Dĩ Phong lạnh lẽo, tay nắm chặt lại, bóp lấy cổ của Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt khó khăn tránh thoát anh ta, ức giận nói: “Tôi không có làm cái gì hết nên tôi không biết nói với anh điều gì cả”