Tiếng động cơ từ xe dưới lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cậu đặt sách xuống, chạy đến cửa sổ nhìn bên dưới.
Một người đàn ông mặc đồ đen lái xe dừng lại trước cửa nhà họ Lê, trong khi cha cậu đang đứng gần đó nói chuyện với anh ta.
Người đàn ông quay người, Trần Hi Tuấn phát hiện anh ta chính là người đàn ông trong bức ảnh mà Lâm Quân cho cậu xem.
Cha cậu lên xe của người đàn ông còn người đàn ông ngồi vào ghế lái.
Trần Hi Tuấn ngây người, bên tai chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
“Anh!”
Mở ra liền thấy Trần Hi Lam đứng ở cửa chỉ ra bên ngoài.
“Anh biết.”
Trần Hi Tuấn bước qua Trần Hi Lam rồi bước ra ngoài.
Cậu lái xe bám theo James, nắm chặt tay lái, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Cuối cùng chiếc xe đó cũng dừng lại bên ngoài một trung tâm mua sắm, Trần Hi Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn, đó chỉ là một trung tâm mua sắm do Trần Gia đứng tên.
Cậu đi theo James và người đàn ông vào trung tâm mua sắm, những trung tâm thương mại như thế này đều có phòng chờ VỊP riêng, quản lý lễ tân thấy chủ tịch James đích thân đến, nghĩ rằng khu vực do mình quản lý có gì đó không ổn liền chạy vội chạy vàng đến chỗ ông ta.
“Tôi và người này có chuyện cần bàn bạc, đừng để người khác lên quấy rầy chúng tôi!”
Khuôn mặt James lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, mang một kiểu khí chất bất phàm nhưng ánh mắt không hề liếc nhìn quản lý.
“Vâng ạ!”
Người quản lý liếc nhìn người đàn ông bên cạnh James, gật đầu như gà mổ thóc.
Mùa đông vừa qua đi, xuân vừa mới chớm, cái lạnh trong không khí còn chưa tan mà mồ hôi trên đầu người quản lý đã rơi xuống, anh ta hít một hơi lớn vừa lấy tay áo lau mồ hôi trên trán vừa nhìn James đang đi xa.
Ai cũng biết chủ tịch tập đoàn Trần Gia tính tình quái gở và rất khắc nghiệt với nhân viên, nếu không cẩn thận sẽ bị đuổi ngay tức khắc.
“Này này này, anh đấy, tôi nói anh đấy” Quản lý nhìn quanh, thấy Trần Hi Tuấn đeo kính râm trông rất mờ ám, nhất thời không nhận ra cậu.
Trần Hi Tuấn tháo kính râm nhìn quản lý khiến anh ta không khỏi rùng mình.
“Cậu, cậu chủ!”
“Ừ! Trần Hi Tuấn hừ lạnh một tiếng, bước qua quản lý chuẩn bị đi vào.
“Cậu chủ, chủ tịch đã hạ lệnh không được đi vào quấy rầy ông ấy!”
Quản lý đưa tay ngăn cậu lại nhưng giọng điệu có chút run rẩy.
“Đến tôi cũng không được à?”
Trần Hi Tuấn nhìn cánh tay đang chắn trước mặt mình, trong mắt mang theo ý cười khó giải thích khiến cho quản lý rùng mình.
“Cái nà Dù sợ hãi nhưng vị quản lý vẫn tỏ ra lúng túng, cho rằng vị chủ tịch tương lai này thật sự là một người khiến người khác không dám đắc tội.
“Tôi được chủ tịch gọi đến, vừa rồi ông ấy quên bảo anh thôi! Nãy giờ chỉ là đang thử anh, anh tận tâm tận lực vì công việc như vậy rất tốt, biểu hiện tốt vào kiểu gì cũng có cơ hội thăng chức tăng lương”
Trần Hi Tuấn nhướng mày.
“Nhưng……
“Anh nghĩ sao mà tôi nói dối anh được”