Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1292


“Trần Tẩm, sao con lại ở đây?”


“Cha!”


Trần Tẩm nhìn hai cảnh sát, lao vào lòng James.


Trần Hi Tuấn đứng ở gần đó, nhìn cảnh tượng này, như người ngoài cuộc.


“Cha, cha định đi đâu thế này, sao lại có cả cảnh sát?”


Trần Tẩm đau lòng, tuy biết chuyện có thể xảy ra, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.


“Không sao, cha không sao! Những cảnh sát này nói cha có liên quan tới án bắt cóc, bảo cha hợp tác! Vậy cha hợp tác thôi!”


James lau nước mắt cho Trần Tẩm, cười.


“Cha, chuyện liên quan tới Lâm Ảnh là cha làm thật sao?”


Trần Tẩm lau nước mắt nhìn James, nhíu mày hỏi.


“Trần Tẩm đừng làm loạn, về đi! Cha còn có việc!”


James không trả lời thẳng là phải hay không, nhưng đáp án rất rõ ràng, tuy đã biết thế này từ lâu, nhưng lòng Trần Tẩm vẫn lạnh đi, thả góc áo James ra.


Nhìn ông ta đứng cạnh cảnh sát.


James nhìn Trần Hi Tuấn một cái, Trần Hi Tuấn chỉ lạnh lùng nhìn sang hướng khác, không thèm nhìn ông ta.


“Trần Tẩm, nhìn rồi thì chúng ta đi thôi!”


Mãi tới khi James khuất xa tầm mắt, Trần Hi Tuấn mới từ từ đi qua, nói với Trần Tẩm.


“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Sao lại thế?”


Trần Tẩm lắc đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng.


Trần Hi Tuấn nhìn hướng .James rời đi, thở dài không nói.


“Ông James, ông có quen cô gái này không?”


Allen nhìn James một cái, mở cửa phòng thẩm vấn ra, Lâm Ảnh đi vào.


James vẫn bình thản, nhưng Lâm Ảnh lại có vẻ sợ hãi, nghĩ đến sự nhục nhã mà .James ban cho mình, cô lại không nhịn được mà đứng thẳng người lên, để bản thân trông có vẻ dũng cảm hơn đôi chút.


“Vị này! Chắc là có quen, người mà tôi quen nhiều lắm, tôi cũng nhớ không rõ!”


James nhìn Lâm Ảnh một cái, bộ dạng không sợ gì cả, cười hi hi nói.


“Ông nói dối, ông bồi dưỡng tôi lâu thế, sao lại không quen tôi chứ?”


Thấy bộ dạng giả tạo của James, Lâm Ảnh tức giận.


“Ồ, Lâm gì í nhỉ, đúng rồi, cô Lâm Ảnh! Ăn thì ăn bừa được nhưng lời thì không nói bừa được đâu, tôi bồi dưỡng cô làm gì? Công ti của tôi kinh doanh lớn, có rất nhiều nhân tài kĩ thuật cao, đương nhiên, tôi cũng tài trợ cho không ít học sinh khó khăn, nhưng tôi không nuôi dưỡng một cái bình hoa đâu”


Khoé miệng .James nhếch lên, trông rất nguy hiểm, lại liếc Lâm Ảnh một cái, “James, ông đừng mơ uy hiếp được tôi nữa, mẹ tôi đã chết rồi, bây giờ tôi không sợ gì hết! Tôi muốn công bố hết những tội trạng của ông, để bộ mặt thối nát của ông phơi ra cho mọi người nhìn, thấy sự giả tạo và hung tợn của ông”


Lâm Ảnh tức giận gào lên, sau đó quay đầu nói với cảnh sát Allen.


“Sir, chính là người này, tôi muốn tố cáo ông ta, ông ta tên là .James, chính là người lợi dụng khoản tiền vay nặng lãi của nhà tôi, bắt ép tôi cải trang thành vợ của Lâm Quân là Lê Nhật Linh, báo thù cho ông ta, kết quả, lúc đó ở Thái, Lê Nhật Linh rơi xuống vực, tôi vừa ở bên cạnh Lâm Quân thì bị vạch trần, ông ta muốn ém tin, nên cầm tù tôi, còn công bố hình ảnh giả trên báo uy hiếp Lâm Quân”


Lâm Ảnh càng nói, tâm trạng càng kích động, đặc biệt là khi nói tới ảnh giả, cô ta hơi xấu hổ, còn .James ngồi cạnh như đang xem kịch, vừa nghe vừa duy trì nụ cười.


“Ông cười cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK